Đôi mắt từ từ mở ra, sáng rực rỡ.

Đôi mắt của Cửu Thiên sáng như sao, nó giống như tinh quang thật sự trực tiếp bắn ra ngoài cánh cửa hư không, chiếu lên mặt đất.

Ánh sáng trong mắt vụt tắt, Cửu Thiên bước nhanh ra khỏi cánh cửa.

Lúc này, không ít ánh mắt của các học viên đều nhìn về phía bên này, có thể là sự xuất hiện của Cửu Thiên quá kỳ lạ, ngay cả trên cao đài, không ít đạo sư và sư tôn đều đổ dồn ánh mắt qua đây.

"Phủ đệ hư không, tiểu tử may mắn."

Thân Đồ sư tôn của Hoành Sơn viện bật cười haha, ông ta nhận ra Cửu Thiên đang bước ra khỏi cánh cổng.

Đối với học viên mà ông ta vô cùng ưa thích này, Thân Đồ luôn duy trì sự thích thú. Mặc dù Cửu Thiên vào Nhất Nguyên viện nhưng Thân Đồ luôn tin rằng sớm muộn gì Cửu Thiên cũng sẽ phát hiện ra thực ra một học viên có thân hình cường tráng như hắn thích hợp với tu hành của Hoành Sơn viện hơn.

Mấy vị sư tôn khác cũng mang theo nụ cười trên mặt, nhìn Cửu Thiên. Đặc biệt là viện trưởng Thiên Nhai Tử càng cười vui vẻ.

Đối với ông ta mà nói, mỗi một học viên ở đây đều là đệ tử của ông ta, nhìn thấy đệ tử có cơ duyên, ông ta đương nhiên là vô cùng vui vẻ.

Cửu Thiên vừa bước ra khỏi cánh cửa, lại có một người trực tiếp bị cánh cửa hư không phun ra ngoài. Tiếp theo đó, cánh cửa hư không hóa thành một đốm sáng màu đen ẩn vào trong thắt lưng của Cửu Thiên.

Kẻ nhếch nhác ngã té dưới đất chính là người đã mấy tháng không gặp - Triệu Thường.

Hình dạng gầy ốm, y phục trên người đều sắp thành những mảnh vải.

Triệu Thường trông còn không bằng người ăn xin, gầy đến chỉ còn lại da bọc xương.

Hàn Liên khẽ giật mình, nhìn một hồi lâu cuối cùng mới nhận ra được đây là luyện khí sĩ ngu ngốc có xung đột với bọn họ trước Thủ Hộ Chi Môn.

Vì chuyện của Cửu Thiên, bọn họ suýt chút nữa quên mất còn có một người ở trong phủ đệ hư không.

"Ôi trời ơi, sao hắn còn sống sót được."

Hàn Liên kinh ngạc lên tiếng.



Trên mặt Sở Trực, Sở Chính cũng mang vẻ kinh ngạc.

Cửu Thiên liếc nhìn Triệu Thường một cái, hắn có thể ngửi thấy mùi xác chết nhàn nhạt trên người Triệu Thường.

Có lẽ nào tên này đã ăn xác chết để sống sót?

Cửu Thiên cảm thấy suy đoán của mình rất có khả năng là đúng. Nếu không cho dù Triệu Thường là một luyện khí sĩ, có thể nuôi dưỡng bản thân bằng Thiên Địa Chi Lực cũng không thể kiên trì được mấy tháng trời trong hoàn cảnh không có nước và không có thức ăn.

Triệu Thường bò trên mặt đất, hắn ta đã không thể đứng dậy được, chỉ nhìn chằm chằm vào đám người Cửu Thiên với đôi mắt đỏ như máu.

Một vị đạo sư bước nhanh qua, sau khi cẩn thận nhìn khuôn mặt của Triệu Thường, vị đạo sư này mới hét lên thành tiếng: "Triệu Thường, luyện khí sĩ Triệu Thường, sao ngươi lại thành như thế này."

Vẫy tay, vị đạo sư này gọi mấy tên học viên đến, nhanh chóng khiêng Triệu Thường rời đi.

Đạo sư quay đầu nhìn về phía Cửu Thiên, nói: "Học viên Cửu Thiên, chuyện của Triệu Thường, hai ngày nữa sẽ có người đến hỏi cậu. Cậu phải trả lời thành thật."

Cửu Thiên gật nhẹ đầu, sau đó trong tiếng hò reo của đám người Hàn Liên, Cửu Thiên ngồi xuống bên cạnh Đạo Quang.

Hàn Liên cười haha, nói: "Cửu Thiên sư đệ, đệ ra ngoài rồi. Hừm, xem ra trở nên lợi hại rồi, sau này đệ nhất định phải bao che cho huynh, sư huynh muốn cùng đệ kiếm kế sinh nhai.

Sở Trực, Sở Chính đều vỗ nhẹ vào vai Cửu Thiên, đại sư huynh mỉm cười không nói, trực tiếp lấy trọng kiếm của Cửu Thiên ra.

"Kiếm của đệ, cầm lấy. Đừng làm mất nữa!"

Cửu Thiên ngạc nhiên nhận lấy thanh kiếm, hắn thực sự không ngờ đại sư huynh lại giúp hắn lấy kiếm về. Hơn nữa cảm giác như trọng kiếm Vô Phong của hắn càng lợi hại hơn một chút, trọng lượng trên tay cũng nặng hơn một chút.

"Đa tạ đại sư huynh."

"Đừng cảm ơn huynh, cảm ơn Diêm Từ Vũ đi."

Đại sư huynh sờ bụng, cười nói.

Cửu Thiên hơi giật mình, sau đó như hiểu ra gì đó, nhếch mép cười.



Đạo Quang quan sát Cửu Thiên từ trên xuống dưới một lần, nhẹ giọng nói: "Ta cảm nhận được một luồng khí thế không tồi từ trên người con."

Cửu Thiên cười nói: "Có chút thu hoạch, đa tạ Đạo Quang sư tôn.

Đạo Quang xua tay nói: "Điều nên làm. Ai bảo ta nợ con chứ. Được rồi, các con cũng chuẩn bị lên đài nhận kim bài về cho ta, lần này, Nhất Nguyên viện chúng ta phải có được một thứ hạng tốt."

Cửu Thiên quay đầu nhìn về phía cao đài, lúc này, các học viên của những học viện khác đã lần lượt lên đài rồi.

"Hoành Sơn viện vô địch.

"Quét sạch mọi thứ, khí nuốt sơn hà."

"Ai có thể cạnh tranh với chúng ta."

Cùng với tiếng hò hét cuồng loạn của các học viên của Hoành Sơn viện, trong chín đại học viện, các đệ tử tinh anh có thân hình cường tráng nhất của Hoành Sơn viện lần lượt bước lên đài.

Năm người tráng sĩ, những người đàn ông cơ bắp cùng một màu, đặc biệt là người ở chính giữa kia, chiều cao đủ một trương, trông rất giống một con dã thú. Khuôn mặt râu tia, đầu tóc bù xù, cơ bắp trên người giống như được bôi dầu, lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.

Đạo Quang sư tôn cười nói: "Cửu Thiên sư đệ, người đó chính là học viên mạnh nhất của Hoành Sơn viện, Sư vương Kiều Chinh. Thứ hắn ta luyện là Vạn Cổ Long Hoàng Quyết, cảnh giới tu vi đại khái nằm khoảng Ngoại Cương cấp bốn cấp năm gì đó, gặp phải hắn ta thì phải cẩn thận.

Cửu Thiên mỉm cười, không nói gì.

Nhìn thấy Cửu Thiên không để tâm đến tu vi của Kiều Chinh chút nào, trong mắt Đạo Quang sư tôn lóe lên một tia sáng kỳ lạ, lẽ nào thực lực hiện tại của Cửu

Thiên đã không còn sợ học viên Ngoại Cương cấp bốn, cấp năm nữa rồi sao?

Ánh mắt quét qua những người khác, bỗng Cửu Thiên phát hiện ba người còn lại trên đài của Hoành Sơn viện, hắn đã có duyên gặp qua một lần.

Hắc hổ Triệu Thế đã từng bị hắn đánh bại cũng nằm trong số đó.

Mang theo ánh mắt trầm ổn, Triệu Thế tỏ ra rất bình tĩnh, mấy tháng trước Cửu Thiên đã đánh hắn ta một trận không nhẹ, hiện tại hắn có thể toàn vẹn đứng ở

đây, xem ra thương thế đã hoàn toàn bình phục. Dù sao những đệ tử của Hoành Sơn viện lấy việc luyện thân là chính, khả năng phục hồi thể chất cũng mạnh hơn người thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play