Đại sư huynh giẫm nhẹ trên mặt đất, chớp mắt đã xuất hiện ở cách đó một trăm trượng, Diêm Từ Vũ tập hợp hết sức mạnh nhưng lại không thể làm đại sư huynh bị thương một chút nào.
Trên bầu trời, Tinh Uyên la lớn: “Nhất Thanh, hôm nay nếu ông không chết thì người chết sẽ là tôi!”
Một cột sáng xuất hiện ở cách đó không xa, sau đó ánh sáng chiếu tới, càn quét tất cả mọi thứ trên bầu trời.
Đây là một luồng ánh sáng bảy màu kì diệu, trông tựa như ánh sáng cầu vồng khiến Tinh Uyên và Nhất Thanh phải dừng lại.
Sau đó một bóng dáng già nua xuất hiện trước mặt Tinh Uyên và Nhất Thanh, đó là bóng dáng của viện trưởng Thiên Nhai Tử.
“Tinh Uyên, Nhất Thanh, các ông định hợp sức huỷ hoại học viện Võ Đạo đấy à?”
Nhất Thanh hét lớn: “Ông phải hỏi ông ta mới đúng, là do đồ đệ ông ta giết đệ tử của tôi.
Tinh Uyên nhanh nhảu: “Viện cớ, tất cả chỉ là cái cớ thôi.”
“Đủ rồi!”
Viện trưởng quát.
“Xem ra cả hai ông đều cần tĩnh tu. Được rồi, các ông đi theo tôi, khi nào cuộc chiến xếp hạng học viện bắt đầu thì tôi sẽ thả các ông ra ngoài.”
Nói xong, trên trời xuất hiện một cánh cổng bảy màu.
Một lực hút đáng sợ hút cả Tinh Uyên và Nhất Thanh vào.
Hai người lập tức biến mất, bầu trời nhanh chóng khôi phục hình dạng ban đầu, mọi thứ bình yên trở lại.
Tất cả học viên Âm Dương viện đều kinh ngạc nhìn cảnh này, không biết nên nói gì. Lúc này Diêm Từ Vũ mới phát hiện đại sư huynh đã rời đi, bèn ngửa mặt lên trời hét thật lớn: “Kiếm của tôi, để kiếm lại cho tôi!”
Diêm Từ Vũ vừa định chạy ra ngoài thì một tia chớp đã đánh xuống từ trên trời.
Thiên Hoàn lại hiện thân, cái đầu to sụ lập loè ánh chớp.
“Tất cả học viên Âm Dương viện trở về phòng tĩnh tu, mọi thứ vẫn như cũ. Nếu ai còn tiếp tục gây rối thì sẽ bị vạn tia sét đánh vào người!”
Đôi mắt đáng sợ của Thiên Hoàn nhìn về phía Diêm Từ Vũ, Diêm Từ Vũ biết câu sau là đang nói với mình.
Hắn ta siết chặt tay, không cam lòng nghiến răng.
Vừa rồi hắn ta đã dùng mười mấy loại nguyên liệu quý giá của mình để cường hoá trọng kiếm.
Mười mấy loại đấy!
Diêm Từ Vũ rất muốn ngửa mặt lên trời gào thét.
Nhưng lúc này bỗng có một tia sáng hạ xuống từ trên trời.
Diêm Từ Vũ nhanh tay lẹ mắt bắt lấy.
Định thần nhìn lại, là chữ viết của Tinh Uyên sư tôn, trên đó có một hàng chữ rồng bay phượng múa.
“Đợi khi nào cuộc chiến xếp hạng học viện bắt đầu thì ta sẽ trở về. Vi sư sẽ trút cơn giận này giúp con!”
Diêm Từ Vũ bóp nát tia sáng, lẩm bẩm: “Sư tôn, không cần người hỗ trợ đâu ạ. Trong cuộc chiến xếp hạng học viện, con nhất định sẽ đánh cho tất cả học viên Nhất Nguyên viện tàn phế, tất cả đều chết trên tay con! Lũ khốn chết tiệt này!”
Ở phía xa, đại sư huynh bước tới trước mặt Sở Trực và Hàn Liên còn đang trên đường đi tới.
Như một bóng ma, hắn ta vỗ vai Sở Trực và Hàn Liên: “Không cần đi nữa, huynh đã lấy lại đồ của Cửu Thiên sư đệ rồi.”
Hàn Liên sợ run cầm cập, sau khi thấy rõ là đại sư huynh mới lên tiếng: “Đồ? Hắn ta còn cướp đồ của Cửu Thiên sư đệ á? Đại sư huynh, huynh có đánh cho hắn ta một trận không?”
Sở Chính nghiến răng: “Đại sư huynh, ba người bọn đệ đi chắc chắn có thể đánh lại hắn ta.
Đại sư huynh lắc đầu: “Chưa đến lúc, Cửu Thiên sư đệ không sao, tạm thời các đệ cứ yên tâm. Về việc đối phó Diêm Từ Vũ, các đệ cứ đợi đến cuộc chiến xếp hạng. Trong thời gian này, huynh phải để các đệ tăng cường tu luyện, không được phép lùi bước đâu đấy”
Nghe thấy Cửu Thiên sư đệ không sao, Hàn Liên và Sở Chính đều thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Liên lớn tiếng trả lời: "Nếu nói một chữ không, đệ sẽ là con rùa. Đại sư huynh, lần này huynh có tham gia không?"
Đại sư huynh chậm rài đáp: "Nhàn nhà lâu thế rồi, đã đến lúc phải chăm chỉ lại thôi. Lần này chúng ta giành hạng nhất phân viện cho vui cái nhé
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT