“Dù có phải chết thì cũng phải chết cho oanh liệt, kéo đối phương cùng chết.”

Cửu Thiên quát ầm lên, trong chớp mắt, Âm Dương trận và Ngũ Hành trận trong cơ thể hắn vỡ vụn. Giờ khắc này, hàng vạn mảnh vỡ như cướp sạch lấy mọi thứ bên trong cơ thể của Cửu Thiên. Gánh lấy chút sức mạnh từ hai trận pháp vỡ tan, trên người Cửu Thiên xuất hiện một chút ánh sáng.

Ánh sáng này có thể khiến con người ta mù lòa, còn chói hơn cả ánh mặt trời gay gắt.

Một ánh hào quang xuất hiện, máu tươi cả người Cửu Thiên bắt đầu chèn ép, Thiên Địa Chi Lực bốn phía cũng bất chợt trốn lui.

Sức mạnh này không phải canh kình, cũng không phải nguyên khí.

Nương theo sự xuất hiện của sức mạnh này, hư không bốn phía bắt đầu vỡ vụn. Ngay lúc đó, Diêm Từ Vũ cảm nhận được một luồng khí tức có thể gây nguy hiểm đến tính mạng hắn.

Tóc gáy Diêm Từ Vũ lập tức dựng đứng cả lên.

Nhưng ngay lúc này, bộ xương cốt màu vang lại đứng phắt dậy, một luồng ánh sáng vàng chói lóa bắn vào thanh kiếm khổng lồ đang phóng ra canh kình của Diêm Từ Vũ.

Diêm Từ Vũ còn chưa kịp phản ứng thì ảnh sáng vàng đó đã phá hủy toàn bộ canh kình của hắn ta, cùng lúc đó, một luồng sức mạnh bạo ngược đưa hắn ta tới thẳng phía sau bộ xương cốt màu vàng kia, đồng thời, một vệt sáng khác bắn trúng Diêm Từ Vũ, đánh lui hắn ta rồi mở cánh cổng trấn giữ.

Diêm Từ Vũ không thể phản kháng, hắn ta bị đẩy vào phủ đệ hư không.



Cả người hắn ta đập vào một tảng đá lớn, một tảng đá to gần bằng một căn phòng cứ vậy mà nổ tung vỡ vụn. Cánh cổng cũng đột nhiên biến mất chẳng thấy đâu.

Cách đó không xa, đám Hàn Liên vất vả thoát được Nhiếp Hồn Nhãn của Diêm Từ Vũ, dần khôi phục sức mạnh.

Chứng kiến Diêm Từ Vũ bị đẩy đi, hai mắt Hàn Liên đỏ au, hắn gắt giọng gào lên: “Bố tổ nhà mày, Diêm Từ Vũ, mày để cái mạng mày lại đây cho tao.

Sở Chính đứng bên cạnh giữ chặt Hàn Liên lại.

Sở Trực nghiến chặt răng, cả người không ngừng run rẩy, tất nhiên hắn cũng không nhịn được mà muốn lao vào liều mạng với Diêm Từ Vũ.

Sở Chính cũng kéo Sở Trực lại nốt, hắn giữ hai tên kia rồi gào lên: “Đi!”

Hàn Liên hô to: “Cửu Thiên sư đệ đâu rồi? Cửu Thiên sư đệ vẫn chưa ra mà. Nhị sư huynh, huynh buông đệ ra!”

Sở Chính cắn chặt răng, hắn không nói gì, kiên quyết kéo Hàn Liên và Sở Trực đi.

Diêm Từ Vũ quỳ một chân trên nền đất nhìn đám Hàn Liên đi xa, hắn ta nghiến răng: “Nếu không phải tao đang bị trọng thương, chắc chắn tao sẽ giết chết bọn mày. Cửu Thiên chứ gì, tao nhớ kỹ cái tên này rồi. Nhất Nguyên viện chết tiệt!”

Chút máu tươi chảy dài bên khóe miệng Diêm Từ Vũ, cơ thể hắn ta lúc này cũng nát bét.



Cuối cùng, Diêm Từ Vũ đánh mắt nhìn về phía cánh cổng đã biến mất kia, ánh sáng trong mắt hắn ta cũng toát ra cảm giác sợ hãi vô cùng.

Rốt cuộc khí tức vừa khiến hắn ta kinh hãi kia là gì vậy? Không thể là sức mạnh của thằng oắt kia được, tuyệt đối không thể.

Nhất định là sức mạnh còn sót lại của tiên khí sư đã chết kia.

Diêm Từ Vũ hít sâu một hơi, hắn ta lẩm bẩm: “Nhất định phải quay về chữa trị, thứ bên trong kia đành để lần sau quay lại lấy. Oắt con, tao hi vọng mày có thể sống sót, lần sau tao đến gặp, nhất định phải chém mày ra thành vạn mảnh.

Diêm Từ Vũ đứng dậy, hóa thành cơn gió rồi nhanh chóng biến mất.

Trong phủ đệ hư không, Cửu Thiên được một chùm ánh sáng vàng nhẹ nhàng bao bọc lấy.

Lúc này, sắc mặt Cửu Thiên vô cùng khiếp sợ, hắn nhìn thấy bộ xương cốt màu vàng đã bắt đầu mọc xác thịt, kinh mạch, huyết quản, da thịt nhanh chóng khôi phục ra hình ra dạng.

Cuối cùng, một người đàn ông trung niên dung nhan hiền hòa, tiên phong đạo cốt bước đến trước mặt hắn.

Y phục trên người ông khắc trận pháp Thập Phương, Thập Phương đỉnh bên đai lưng Cửu Thiên tự động bay lên.

Người đàn ông kia hơi nở nụ cười, từ tốn nói: “Ngươi có đồng ý trở thành truyền nhân của ta không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play