Cửu Thiên đau đến suýt ngất xỉu, dù có lớp vảy bao phủ toàn thân, một cước này của Diêm Từ Vũ vẫn đạp đứt ít nhất ba cái xương sườn của hắn.

Cửu Thiên mạnh mẽ bứt khỏi cột đá, dựa lưng lấy đà đánh thẳng vào người Diêm Từ Vũ.

Diêm Từ Vũ hơi loạng choạng, mà Cửu Thiên lại mượn lực phản chấn này lộn nhào vài chục lần, lăn tới một bên khác.

Cửu Thiên quỳ rạp dưới đất thở hổn hển, nâng tay nhặt trọng kiếm rơi một bên lên.

“Không ngờ còn có võ kỹ như vậy để phòng thân. Nhóc ranh, mày khiến tạo hứng thú đấy. Nếu mày là người của Âm Dương viện thì có khi tao đã tha cho mày

một mạng. Đáng tiếc, mày lại là người của viện khác. Trước giờ tao luôn đối phó kẻ địch theo phương châm diệt cỏ tận gốc.

Hai lần ra tay đều không đánh chết được Cửu Thiên, Diêm Từ Vũ cũng đã bị khơi mào lửa giận, cụ cười trên khóe miệng càng tàn nhẫn hơn.

Diêm Từ Vũ dịch sang trái mấy bước, đã quyết định phải khiến Cửu Thiên bỏ mạng ở nơi này.

Vị trí hắn ta đứng chặn kín mọi khả năng chạy trốn của Cửu Thiên, sau đó lại chậm rãi đi về phía Cửu Thiên.

Diêm Từ Vũ đã bị áp bách đến mức quyết định ra tay toàn lực, bắt đầu bày ra võ thế mà chỉ có cao thủ Nguyên Canh mới có thể nắm giữ để bức người.

Võ giả Nội Canh cảnh với Ngoại Canh cảnh cùng lắm chỉ có thể dùng khí thế áp người thôi. Nhưng đến Nguyên Canh cảnh, canh kình hóa thành vật thực dẫn động thiên địa, cũng có thể chuyển hóa ra vô số thủ đoạn.

Giả dụ như tiếng bước chân của Diêm Từ Vũ lúc này, nếu gặp võ giả tâm trí không kiên định thì sẽ bị tiếng bước chân của hắn ta quấy rầy tiết tấu, thậm chí tốc độ vận chuyển canh kình cũng chậm lại.

Diêm Từ Vũ bước từng bước, dùng tư thái thần linh quan sát sinh linh từ trên cao nhìn xuống Cửu Thiên: “Hỏi lại một lần, có phục hay không!”

Cửu Thiên tiếp tục đứng lên, hít sâu một hơi, khẽ cười nói: "Phục ông nội mày!”

Một kiếm vung lên, Cửu Thiên dùng toàn bộ kiếm chiêu mình biết phóng xuất trong nháy mắt.

Giờ khắc này, Cửu Thiên cũng bộc phát ra tiềm năng thực sự của mình, kiếm quang như đóa hoa nở rộ. Chỉ trong nháy mắt, Cửu Thiên đã chém ra mấy chục,



gần trăm kiếm.

Mỗi kiếm đều mang theo sức mạnh tàn phá đè nén, tiếng khí nổ ầm ầm vang lên không ngừng.

Canh y trên người Diêm Từ Vũ đã bị đánh cho lung lay sắp đổ. Diêm Từ Vũ gầm lên một tiếng, Thanh Long trảo nháy mắt bắt được trọng kiếm của Cửu Thiên.

Kiếm tới tay, Diêm Từ Vũ cảm thấy không đúng lắm, canh kình trên người hắn ta liên tục bị trọng kiếm Vô Phong phá vỡ. Vốn dĩ hắn ta bắt lấy kiếm là vì muốn bẻ gãy luôn binh khí của Cửu Thiên, nào ngờ trọng kiếm của Cửu Thiên chẳng những không sứt mẻ, mà tay hắn còn bị cửa ra một vết máu.

Hai mắt Diêm Từ Vũ lóe sáng sắc lẹm, canh kình trên người hóa thành cự mãng, gắt gao cuốn chặt Cửu Thiên.

“Ranh con, tao lại muốn xem thử mày lì đòn tới mức nào!”

Một quyền nện lên mặt Cửu Thiên, Cửu Thiên phun ra một ngụm máu tươi, lân giáp bị đánh lõm xuống.

Tay trái Diêm Từ Vũ hóa thành ảo ảnh, liên tục ra quyền.

Mỗi quyền đều có thể khiến lẫn giáp của Cửu Thiên biến hình, lân giáp vốn dĩ uy vũ khí phách, ánh sáng lấp lóe giờ đã bị đánh cho tổn hại liên tục, ảm đạm không chút ánh sáng.

Cửu Thiên miễn cưỡng chống đỡ không cho bản thân ngất xỉu, tay trái khế động, Thiên Địa Chi Lực bốn phía lặng lẽ không ngừng vây quanh Diêm Từ Vũ mà hắn ta không chú ý.

Diêm Từ Vũ lại nện một quyền xuống cổ tay phải của Cửu Thiên.

Quyền kình đánh nát lân giáp của Cửu Thiên, xương cổ tay của hắn trực tiếp bị đánh gãy, bàn tay buông thống, trọng kiếm rơi vào tay Diêm Từ Vũ.

“Thanh kiếm này khá đấy. Ranh con, kiếm của mày, tao nhận.”

Diêm Từ Vũ lạnh lùng nhìn Cửu Thiên, nắm trọng kiếm trong tay, sau đó nhét vào nhẫn của mình.

Khóe miệng Cửu Thiên rỉ máu tươi, cười nói: “Đáng tiếc, mày không mang nó đi được đâu.



Dứt lời, tay trái Cửu Thiên ấn xuống pháp quyết cuối cùng.

Diêm Từ Vũ chợt phát hiện dưới chân mình truyền tới một luồng sức mạnh khiến trái tim đập dồn dập, hắn ta cúi đầu nhìn.

Sau đó lập tức thấy một trận pháp Ngũ Hành cực lớn thành hình dưới chân, một cột sáng nháy mắt vọt lên.

“Cái gì?”

Diêm Từ Vũ kinh hãi hét lên.

Luồng sáng ngũ hành đáng sợ trực tiếp chiếu rọi cả đại điện đến nỗi sáng như ban ngày.

Ảo cảnh hư không trôi nổi bốn phía nháy mắt tan biến như bọt biển. Cửu Thiên dẫn động Thiên Địa Chi Lực châm đốt khắp xung quanh, đây là một loại phương pháp quyết đấu đồng quy vu tận, tên là Tiểu Ngũ Hành Phá Diệt trận.

Vô số huyễn thú ngũ hành xuất hiện, gầm rú chạy vòng quanh đại điện.

Cửu Thiên dùng cạn chút canh khí cuối cùng, trơ mắt nhìn luống sáng ngũ hành vọt tới, chuẩn bị nuốt trọn cả hắn.

Diêm Từ Vũ kinh hãi thốt lên, canh y hóa thành một con giao long màu đen vòng quanh không gian cách hắn ba trượng để bảo vệ, dẫn tới Cửu Thiên cũng không bị luồng hào quang ngũ hành đầu tiên giết chết.

Tất cả luồng sáng đều đánh vào canh kình của Diêm Từ Vũ.

Diêm Từ Vũ liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi, chết tiệt, vì sao Thiên Địa Chi Lực của nơi này lại dồi dào như vậy chứ.

Nếu đổi thành một luyện khí sĩ thì lúc này cũng không phải sợ hãi gì nhiều, chỉ cần dùng là ngũ hành hộ thân rồi nghịch chuyển trận pháp là được ngay. Với tu vi của Cửu Thiên bây giờ, dù dẫn đốt máu tươi của mình rồi liều mạng bố trí thì cùng lắm cũng chỉ đối phó được luyện khí sư cấp thấp hoặc cấp trung mà thôi, muốn đối phó luyện khí sư giỏi hơn chút là chuyện không thể.

Nhưng dùng để đối phó với võ giả thuần túy như Diêm Từ Vũ thì uy lực chiêu này đã đủ rồi. Dù không giết chết được Diêm Từ Vũ thì cũng phải khiến hắn ta trả giá thê thảm.

Diêm Từ Vũ gào ầm lên.

“Muốn giết chết tao à? Nào có dễ dàng như vậy. Âm Dương Hóa Thái Cực, phả cho ta!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play