“Ai chết còn chưa chắc đậu!”

Cửu Thiên bước lên trước nói.

Hàn Liên hét lớn: “Diêm Từ Vũ, mày cũng chỉ dựa vào chút công pháp Âm Dương viện trâu bò này thôi, có giỏi thì không dùng công pháp Âm Dương viện đánh với tao một trận đi. Mày dám không hả thằng oắt con.”

Diêm Từ Vũ vốn chẳng thèm để ý đến Hàn Liên, hắn ta quay đầu nhìn Cửu Thiên, cười nói: “Gương mặt mới à. Không phải là đệ tử mới của Nhất Nguyên viện bọn mày đấy chứ? Đáng tiếc, thằng nhóc trông cũng chẳng đến nỗi nào mà lại đến Nhất Nguyên viện.

Cửu Thiên chậm rãi nói: “Vậy phải là tôi may mắn. Hóa ra Âm Dương viện đều là những tên ngốc tự đại như anh.”

Diêm Từ Vũ khẽ cười một tiếng, canh kình trên người bắt đầu ngưng tụ.

Bốn người Cửu Thiên cũng phóng canh kình của mình ra, cuộc đại chiến hết sức căng thẳng.

Lúc này, xung quanh chợt truyền đến tiếng vang ầm ầm kinh thiên động địa.

“Năm tháng đằng đẵng, không biết đã qua bao nhiêu năm. Ta là Từ Sướng, được ngươi xưng là Thập Phương tiên sư. Các vị đạo hữu đã tới đây, nếu các ngươi muốn cướp tài sản của ta, vậy thì ta nghĩ chắc các ngươi đã lấy được rất nhiều ở Tàng Dược điện rồi. Đồ còn dư lại, ta để lại cho đệ tử truyền thừa của ta. Nếu không muốn trở thành đệ tử truyền thừa của ta thì nhanh chóng rời đi đi, bây giờ vẫn còn kịp.

Nói xong, sau lưng bộ xư cốt màu vàng xuất hiện một cánh cổng hư không.

Bên ngoài là rừng cây xanh tươi và đủ loại cỏ dại, có thể thấy rõ đó là cánh cửa để ra ngoài.

Mấy người Cửu Thiên liếc nhìn nhau, không ai có ý định đi ra ngoài. Trúc lão quỷ lồm cồm bò từ dưới đất dậy, lập tức nhìn vào Pháp Khí điện trong huyễn cảnh

hư không bằng ánh mắt nóng rực. Với nhãn lực của Trúc lão quỷ, đương nhiên ông ta nhìn ra được toàn bộ pháp khí bên trong đều là cực phẩm, bất kỳ cái nào cũng có thể nâng cao đáng kể năng lực của ông ta.

Diêm Từ Vũ quay đầu nhìn, lúc thấy trong đại điện chất đầy đan dược, hai mắt hắn ta sáng rực lên.

Diêm Từ Vũ tiến lên mấy bước, sau đó vươn tay, thăm dò xem có thể tiến vào hay không.

Tay của hắn ta vừa mới chạm đến huyễn cảnh hư không, bộ xương màu vàng đã đột nhiên vung tay, phóng ra một luồng sáng vàng, đập thẳng vào người Diêm Từ Vũ.



Trong ánh sáng vàng ẩn chứa sức mạnh có vẻ rất đáng sợ, Diêm Từ Vũ có thực lực bán bộ Nguyên Canh cảnh mà còn bị luồng sáng vàng này đánh xuyên qua canh kình, để lại trước ngực hắn ta một vết thương đen ngòm.

Diêm Từ Vũ lập tức nổi giận, hắn ta nhìn chằm chằm vào bộ xương cốt màu vàng.

Bên trong đại điện lại truyền đến giọng nói của Thập Phương tiên sư.

"Không thể trở thành người truyền thừa của ta thì ta sẽ không để các người lấy được bất cứ thứ gì đâu. Từ xưa tiền tài đã làm rung động lòng người, động đến lòng tham khiến thân tử đạo tiêu. Bây giờ các ngươi có thời gian một canh giờ để lựa chọn rời đi hoặc ở lại. Miễn là đạt tới Linh Khí Sư cảnh, luyện khí sĩ chưa tới một trăm tuổi thì đều có thể bái hài cốt của ta trước. Ta sẽ lựa chọn xem ngươi có thể tiếp nhận truyền thừa của ta hay không”

Diêm Từ Vũ tiến lên vài bước rồi nói: “Linh Khí Sư chưa đến trăm tuổi, những người như vậy có ai mà không có tài năng tuyệt thế giống như ta đâu, sao lại bái một người chết làm sư phụ. Ta cũng muốn xem thử, đã là người chết rồi còn có sức mạnh cỡ nào.”

Diêm Từ Vũ đi lên trước, tung một quyền về phía bộ xương màu vàng.

Nắm đấm hóa thành một con hắc long, cả cơ thể chìm trong canh kình cuồn cuộn.

Nhưng nắm đấm của hắn ta còn chưa đánh trúng bộ xương màu vàng thì tòa tháp nhỏ trong tay bộ xương màu vàng đã sáng lên.

Tòa tháp nhỏ trông thì bình thường nhưng lúc này lại đang tỏa ra ánh sáng cửu sắc lóa mắt, giống hệt chín cột xoắn ốc phóng lên tận trời, trực tiếp phá vỡ sức mạnh nắm đấm của Diêm Từ Vũ.

Đồng thời, chín luồng sáng còn hóa thành chín thanh kiếm trăm trượng khổng lồ, lập tức chém xuống.

Diêm Từ Vũ trợn to hai mắt, vội vàng giơ tay lên.

A

“Ngưng!”

Canh kình hóa thành một cái khiên hắc long, chặn thanh kiếm khổng lồ chém xuống.

Ầm một tiếng, nửa người Diêm Từ Vũ đập thẳng vào mặc thạch cứng rắn.



Diêm Tử Vũ lách mình, trông cứ như dịch chuyển tức thời vậy, thoát ra khỏi mặc thạch, trên trán nhỏ xuống một vệt máu tươi.

“Sức mạnh đáng sợ. Pháp khí mạnh mẽ.”

Diêm Từ Vũ lẩm bẩm.

Cửu Thiên nhìn bộ xương màu vàng, sắc mặt đã hoàn toàn thay đổi.

Sức chiến đấu của bộ hài cốt này tuyệt đối không thua gì võ giả Địa Canh cảnh, hoặc là luyện khí sĩ của Ngự Khí Sư cảnh.

Trúc lão quỷ trợn mắt há mồm nhìn tòa tháp nhỏ trong tay bộ xương màu vàng, nói khẽ: “Cửu Long Huyền Cung tháp, không ngờ lại là Cửu Long Huyền Cung tháp, không thể nào. Tại sao Cửu Long Huyền Cung tháp lại ở trong tay Thập Phương thiên sư được. Hắn giữ Cửu Long Huyền Cung tháp thì tại sao lại chết. Cho dù là tu sĩ Càn Khôn cảnh cũng không giết được hắn mới đúng.”

Giọng nói của Trúc lão quỷ tuy nhỏ, nhưng tại Diêm Từ Vũ lại khẽ nhúc nhích, hắn ta nghe được rõ ràng.

Diêm Từ Vũ lập tức mỉm cười.

“Đây chính là Cửu Long Huyền Cung tháp à? Tôi đã nghe qua uy danh của nó rồi. Vạn năm trước, Thần Long tôn giả dựa vào pháp khí này mà nổi tiếng. Pháp khí bản mệnh của tôn giả à, tốt lắm, tốt lắm.”

Sắc mặt Cửu Thiên thay đổi rõ rệt, pháp khí tôn giả!

Là pháp khí tôn giả mà truyền thuyết kể chỉ cần có được nó là có thể có được sức mạnh tối cao, có thể dễ dàng dời non lấp biển.

Cửu Thiên cũng kích động, nếu như có được pháp khí này, có lẽ có thể rút ngắn trăm năm khổ tu của hắn.

Trúc lão quỷ hét lớn.

“Diêm Từ Vũ, cầm lấy nó giúp tôi, pháp khí này không có tác dụng với cậu, chỉ cần cậu giúp tôi lấy được tòa tháp này, cậu muốn bao nhiêu linh đan tôi đều cho cậu hết.”

Diêm Từ Vũ nhìn Trúc lão quỷ như nhìn tên ngốc: “Lấy được pháp khí tôn giả rồi thì tôi còn linh đan làm gì? Tôi có thể mang nó đi đổi một ít huyền đan với mấy luyện khí sĩ lợi hại, không đúng, thậm chí là tiên đan cũng có thể đổi được.

Sắc mặt Trúc lão quỷ lập tức tái mét.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play