“Cửu Thiên sư đệ, đệ chắc chắn chúng ta bước vào cửa sinh đấy chứ? Đệ có chắc chắn là không lầm không?”
Hàn Liên vừa chạy vừa gào lên. Thủ vệ tinh thần sau lưng bay tới như gió, hung hăng tung một chưởng về phía bốn người.
“Tản ra!”
Cửu Thiên quát lớn, đạp bay Hàn Liên ra ngoài trước. Mà Sở Trực, Sở Chính cũng đồng thời ra tay, ánh đạo bóng kiếm đầy trời.
“Phá!”
Sở Trực và Sở Chính liên thủ, thoáng cái đã đánh cho Thiên Địa Chi Lực bốn phía bị khuấy tung thành một mảnh hỗn loạn.
Bàn tay khổng lồ chụp xuống đã bị trảm vỡ. Nhưng phong lực đáng sợ thì vẫn tàn phá bốn phía, thổi cho Sở Trực và Sở Chính ngã lăn dưới đất.
Cửu Thiên chống đỡ cuồng phong ra tay, canh khí đẩy ra sức mạnh bốn phía, tốc độ xuất kiếm nhanh đến mức nhìn không ra.
Toàn Long Kiếm! Vừa xuất một kiếm ra, luồng kiếm quang mạnh mẽ lập tức sáng lên từ trọng kiểm.
Tinh thần thủ vệ lập tức bị tước mất cánh tay, lùi lại vài bước.
Cửu Thiên trở tay thu trọng kiếm về, sau đó một tay nhấc Sở Trực, một tay túm Sở Chính né tránh chùm tia sáng vẫn đang không ngừng bắn tới kia, tiếp tục chạy thục mạng.
Hàn Liên lại bị một đạo ánh sáng xuyên thủng bàn tay, đau đớn gào rú, vội vàng nhảy rồi lên chạy theo Cửu Thiên vào bên trong.
Đầu óc Cửu Thiên nhanh chóng hồi tưởng lại đủ loại tình huống về Tinh Thần điện. Lúc này thật sự hơi hối hận vì sao ngày trước chưa thảo luận tìm hiểu sâu hơn về tình hình của luyện khí sĩ với Ngô Tân sư phụ.
Hắn lia mắt nhìn khắp nơi. Lối ra... lối ra đâu rồi.
Đù là điện gì thì kiểu gì cũng phải có lối ra.
Bỗng dưng, Cửu Thiên thấy trước mắt có một ngôi sao cực kỳ sáng. Cửu Thiên không chút do dự, lập tức tha các sư huynh vọt thẳng tới.
Thủ vệ tinh thần khổng lồ phía sau há mồm hút mạnh, vô số chùm tia sáng lần nữa rót vào cơ thể nó, trợ giúp nó ngưng tụ cánh tay lại như cũ.
Thấy đám người Cửu Thiên vẫn đang chạy trốn, thủ vệ tinh thần tiếp tục hóa thân thành ảnh phong vọt tới.
Lúc này, đám người Cửu Thiên đã xông tới trước ngôi sao sáng nhất kia.
Đến nơi Cửu Thiên mới nhìn ra, ngôi sao này cũng không phải lối ra, mà là một viên thủy tinh trong suốt.
“Chết tiệt!”
Cửu Thiên chửi thầm một tiếng, nhưng Hàn Liên lại vọt thẳng tới, một tay quơ lấy viên thủy tinh.
“Cửu Thiên sư đệ, lấy được đồ rồi.”
Hàn Liên gào lên. Nhưng ngay khi hắn ta vừa nắm được viên thủy tinh, thủ vệ tinh thần sau lưng lại vọt nhanh tới như phát cuồng.
Thủ vệ tinh thần há mồm, một mảnh ánh sao từ miệng nó phun ra ngoài.
Ánh sáng mạnh mẽ tựa như biển kiếm khủng bố ập tới, Cửu Thiên vội vàng quay đầu rút trọng kiếm ra, sử dụng Lân Long giáp, dựng thẳng tại chỗ.
“Đứng sau lưng đệ!” Cửu Thiên gào ầm lên.
Ba người Sở Trực, Sở Chính và Hàn Liên vội vàng đứng sau lưng Cửu Thiên.
Âm!
Một mảnh ánh sáng đánh trúng Cửu Thiên.
Tia sáng đáng sợ mang theo khí kình vọt vào cốt tủy, đánh sâu vào canh khí và lục phủ ngũ tạng của Cửu Thiên.
Công kích phóng từ ngoài vào trong, ngay khoảnh khắc đón lấy đòn này, khóe miệng Cửu Thiên đã ứa máu tươi.
Ngũ Hành trận và Âm Dương trận trong cơ thể điên cuồng vận chuyển.
Canh khí mạnh mẽ tựa như cây đại thụ cắm rễ sâu trong lòng đất, mặc cho gió lớn gào thét, ta vẫn lù lù bất động.
“Cửu Thiên sư đệ!”
Ba người Hàn Liên, Sở Trực, Sở Chính đều quát to. Bọn họ bắt đầu liều mạng công kích thủ vệ tinh thần.
Cửu Thiên cắn răng kiên trì, ngay trong khoảnh khắc này, Cửu Thiên thấy thứ gì đó khác thường trong miệng thủ vệ tinh thần.
Hình như mảnh sáng kia là...
Cửu Thiên giật mình thốt lên: “Lối ra, lối ra là miệng nó. Ba vị sư huynh, trợ đệ một tay!”
Cơ bắp toàn thân Cửu Thiên căng lên, canh khí trên người chợt co rút mãnh liệt.
Ngay sau đó, Cửu Thiên buông lỏng trọng kiếm.
Ngay khoảnh khắc trọng kiếm bị ánh sáng đánh bay, Cửu Thiên ra quyền, sức mạnh toàn thân ngưng đọng, kết hợp tinh túy của Vô Tưởng Quyền, tinh túy của Phá Diệt Quyền, tinh túy của Băng Sơn Quyền đồng loạt đánh ra.
"Mo!"
Một quyền đánh tới, ánh sáng bốn phía như bị sóng lớn đánh sâu vào, nháy mắt văng ngược lại. Vô số quyền kình bao phủ trước mặt Cửu Thiên, cả người thủ vệ tinh thần chấn động mãnh liệt.
Ba người Hàn Liên, Sở Trực, Sở Chính đồng thời nhảy vọt tới.
“Giết! Giết! Giết!”
Hai luồng kiếm quang đẹp mắt cùng một ảnh đao khí phách thoảng cái thả ra ánh sáng vạn trượng.
Thủ vệ tinh thần bị chém bay đầu, hai tay bị chặt đứt. Miệng nó trào ra ánh sáng trắng lóa như muốn chọc mù mắt người ta.
“Vọt vào đi!”
Cửu Thiên trở tay tóm lấy trọng kiếm của mình, xông thẳng vào luồng sáng trắng kia.
Sở Trực, Sở Chính và Hàn Liên phản ứng lại, cũng nhanh chóng vọt tới.
Phía dưới, cơ thể to lớn của thủ vệ tinh thần thoáng cái tự bạo.
Tiếng nổ mạnh khủng bố cuốn lên sức mạnh hủy diệt theo sát ngay sau đó.
Cửu Thiên tăng nhanh tốc độ, vọt tới trước luồng ánh sáng trắng.
Hắn trở tay đánh một kiếm, trực tiếp đánh đám người Hàn Liên, Sở Trực, Sở Chính tiến vào.
Mà chính hắn lại bị sức mạnh nổ mạnh đáng sợ hất văng vào sâu trong luồng sáng.
Rầm! Rầm! Ruỳnh!
Ba tiếng nổ trầm đục liên tiếp vang vọng mặt đất.
Hàn Liên sư huynh gào thảm thiết: “Cửu Thiên sư đệ, mông đệ đè lên đầu huynh rồi.”
Cửu Thiên chật vật xoay người, canh khí suýt nữa bị nổ vỡ, ngay cả ánh sáng của Lân Long giáp cũng ảm đạm.
Hàn Liên hùng hổ đứng lên, vuốt thắt lưng nói: “Chờ sau này ông đây mạnh lên, nhất định sẽ quay lại đánh chết đồ khốn này! Nhất định!”
Cửu Thiên cười khẽ đứng dậy, giương mắt nhìn qua, thấy được căn phòng trước mặt.
Cửu Thiên hoàn toàn há hốc miệng.
Sở Trực và Sở Chính vừa đứng lên cũng trợn tròn hai mắt nhìn căn phòng này.
Sau một lúc lâu, Cửu Thiên nuốt một ngụm nước miếng, hiếm khi buông lời thô lỗ: “Phát tài rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT