Triệu Thường lạnh giọng nói: “Võ giả ngu ngốc. Đây là đỉnh của luyện khí sĩ. Đám võ giả còn chẳng có nguyên khí như các người thì cần đỉnh làm gì? Giao nó cho tôi.”
Triệu Thường vươn tay về phía Cửu Thiên, tuy trên người còn đầm đìa máu tươi nhưng giọng điệu vẫn ngạo nghễ vô cùng.
Cửu Thiên khẽ nhíu mày, thật sự không hiểu sao với tình trạng sắp ngồm tới nơi kia mà Triệu Thường vẫn còn phách lối được như thế.
Hàn Liên rất ghét kiểu người dùng lỗ mũi nhìn người khác thế này, lập tức giương giọng nói: “Chúng tôi cầm có ích hay không thì liên quan gì tới anh? Thèm đòn đấy à?” Mặt mày Triệu Thường nhăn rúm lại, bàn tay run rẩy.
Triệu Thường phất tay phóng ra một luông nguyên khí. Ngũ Hành Ngưng Vật, đầy đủ cả kim mộc thủy hỏa thổ, năm loại ánh sáng lóng lánh huyền thành con thủ vọt qua.
Hàn Liên trợn trừng hai mắt, còn chưa kịp phản ứng đã bị Ngũ Hành Ngưng Vật đánh trúng.
Ngũ Hành Chi Lực mạnh mẽ lập tức đánh Hàn Liên phun ra một ngụm máu tươi.
Công kích của luyện khí sĩ sắc bén hơn võ giả cùng đẳng cấp nhiều, Ngũ Hành Chi Lực cũng không màng cơ thể người đó mạnh mẽ cỡ nào, chỉ cần len vào cơ thể là lập tức nổ mạnh.
Sở Trực vội vàng đỡ Hàn Liên.
Triệu Thường cười mỉa: “Ranh con miệng thổi. Đứng trước mặt luyện khí sĩ cao quý cũng dám nói năng lỗ mãng. Đúng là chán sống rồi."
Hàn Liên tức giận cắn răng chửi ầm lên: “Cao quý cái mả tổ nhà mày.”
Bích Thủy Trường Thiên kiếm lao thẳng ra ngoài, vạch ra một đường bóng kiếm, nháy mắt đâm trúng đùi Triệu Thường.
Máu tươi phun ra, Triệu Thường ngã nghiêng xuống đất.
Thấy vết thương trên đùi, Triệu Thường quát lên: “Các người lại dám đả thương luyện khí sĩ cao quý. Các người muốn chết sao?”
Triệu Thường dồn sức rút Bích Thủy Trường Thiên kiếm trên đùi mình ra, sau đấy lại lấy ra một đống đan dược trong ngực áo, đổ vào miệng.
Đồng tử Cửu Thiên co rụt lại, mặt lạnh xuống, nghiêng người tiến lên.
Thấy Cửu Thiên đi tới, Triệu Thường cười nói: “Cửu Thiên, tao biết mày! Gia tộc mày cũng có một luyện khí sĩ. Mày phải biết luyện khí sĩ cao quý nhường nào mới phải. Giao đỉnh trong tay mày cho tao.”
Cửu Thiên năm Thập Phương đỉnh, nhìn thẳng Triệu Thường: “Mày muốn đỉnh này đúng không? Vậy cho mày là được."
Dứt lời, canh khí toàn thân Cửu Thiên hóa thành canh kình, canh kình mạnh gấp hai mươi lần bộc phát ra khiến đôi tay hắn tràn đầy ánh sáng.
Triệu Thường ngạc nhiên nhìn Cửu Thiên nằm Thập Phương đỉnh đập thẳng vào đầu mình.
Phịch một tiếng, Triệu Thường bị đập đến nỗi đầu máu chảy, nửa gương mặt máu thịt be bét, canh kình mạnh mẽ không ngừng nổ tung trong cơ thể hắn ta, máu tươi dọc theo lỗ chân lông chảy ra ngoài.
Triệu Thường lập tức chìm vào hôn mê.
Cửu Thiên nhặt Thập Phương đỉnh lên, hờ hững nói: “Cho rồi đấy, nhưng mày không cầm được. Vậy thì không trách được tạo đâu.
Hắn giắt Thập Phương đỉnh vào thắt lưng, mấy người Hàn Liên từ sau lưng đi tới.
Hàn Liên nhấc chân đạp mạnh vào thắt lưng Triệu Thường. Canh kình khiến đan điền Hàn Liên bị thương be bét, thậm chí còn nhìn rõ xương cốt bên trong lộ ra.
Đạp nãy giẫm xuống, chỉ sợ là đan điền của Triệu Thường sẽ bị hư hao không nhẹ.
“Tên này bị cái chết của sư huynh sư đệ kích thích phát điên rồi đấy à. Sao hắn dám khiêu khích chúng ta thế.”
Hàn Liên khinh bỉ. Vừa nói vừa càn quét đồ đạc của đám người Triệu Thường.
Pháp khí, đan dược, đồ vật hư không đều cầm sạch đi. Ngay cả đám sư huynh sư đệ đã chết của Hàn Liên cũng không được buông tha, bị lột sạch đồ không chừa một mảnh.
“Này Cửu Thiên sư đệ, tuy mấy thứ này vô dụng nhưng chúng ta vẫn chia nhau đi.”
Cửu Thiên nhìn mấy thứ dính đầy máu tươi kia, cũng không chắc mình có muốn cầm không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT