Tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc, con hổ lớn màu trắng đập một chưởng vào Trúc lão quỷ đang lật đật lui về phía sau.

Đương lúc cấp bách, Trúc lão quỷ phóng ra một luồng ánh sáng màu băng xanh, ngưng tụ thành một bức tường băng, giúp ông ta chống cự trước đòn tấn công của bạch hổ.

Nhưng dù có như vậy thì tường băng cũng hóa thành bột mịn trong nháy mắt. Cánh tay Trúc lão quỷ chảy máu đầm đìa, ông ta bay ngược ra xa ba trượng.

“Ngăn nó lại!”

Khóe miệng Trúc lão quỷ tràn ngập máu tươi, ông ta hét lên, tay trái bốc một năm đan dược từ trong ngực bỏ vào miệng mình.

Mấy đệ tử của ông ta lập tức lôi ra các loại pháp khí, ánh sáng hợp lại lao về phía bạch hổ. Nhưng tất cả ánh sáng đều xuyên qua, không có lấy một luồng nguyên khí nào gây ra thương tổn cho bạch hổ. Mọi nguyên khí đều trút xuống cổng trấn giữ phía sau, hội tụ thành những luồng ánh sáng lưu chuyển giữa những hoa văn trên cửa.

Giây tiếp theo, bạch hổ gầm lên một tiếng.

So với ban nãy, tiếng gầm của nó bây giờ đã có thể mang theo đợt sóng khí, gầm đến nỗi đám người Triệu Thường phải liên tiếp lui về phía sau.

“Ngu xuẩn.”

Cửu Thiên nhẹ giọng nói.

Hàn Liên, Sở Trực và Sở Chính đứng bên cạnh đều kinh ngạc nhìn hắn. Hàn Liên thấp giọng nói: “Cửu Thiên sư đệ, trông đệ có vẻ rất am hiểu.



Cửu Thiên còn chưa lên tiếng, bạch hổ đã mọc thêm hai cánh trên lưng, hệt như đôi cánh chứa ánh sáng, vỗ một cái liền gây ra một trận cuồng phong.

Đám người Trúc lão quỷ trợn trừng mắt, cố gắng tránh xa khỏi bạch hổ.

Đối với luyện khí sĩ, đọ sức với mãnh thú ở cự li gần thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Trúc lão quỷ lớn tiếng gào thét: “Kết trận, kết trận! Đám tiểu tử của Nhất Nguyên Tông mấy người giúp tôi ngăn cản con thú trấn giữ này đi, tôi cho sẽ mấy người đan dược.

Nghe thấy hai tiếng đan dược, mắt Hàn Liên sáng quắc lên, tay cầm Trường Thiên kiếm xanh biếc nóng lòng muốn thử.

Nhưng Cửu Thiên ghì chặt hắn ta lại, nói: “Đừng ra tay. Hàn Liên sư huynh. Lúc này tuyệt đối đừng ra tay. Chúng ta không phải là đối thủ của con thú trấn giữ này. Tam sư huynh, nhị sư huynh, hai người cũng đừng động đậy.

Tiếng của Cửu Thiên khiến ba người đám Hàn Liên đều ngừng động tác.

Nhưng phía sau, đám Triệu Thường đã bắt đầu kết trận.

“Tiểu Ngũ Hành trận, lên!”

Năm người đứng ở vị trí Ngũ Hành, mỗi người đê ngưng kết nguyên khí, hóa thành Thiên Địa Ngũ Hành, hòa làm một thể.

Tiểu Ngũ Hành Trận là một loại trận pháp rất cơ bản của luyện khí sĩ, chỉ cần gộp đủ năm luyện khí sĩ có nguyên khí là có thể kết trận.



Trận pháp có hiệu quả rất tốt, có thể đem sức của năm người hợp làm một thể, trước tác động của lực Ngũ Hành, năm người sẽ đồng thời ra tay.

Một quả cầu ánh sáng xoay tròn lưu chuyển Ngũ Hành Chi Lực, lao về phía bạch hổ.

Bạch hổ đứng tại chỗ, ánh mắt đờ đẫn nhìn quả cầu ánh sáng bay tới, hoàn toàn không có bất kỳ hành động nào.

Ngay sau đó, quả cầu ánh sáng lại xuyên qua người bạch hổ, rơi xuống cánh cổng trấn giữ phía sau lưng.

Lập tức hoa văn trên cổng lại sáng lên một mảng, tiếng kẽo kẹt vang lên, có thể nghe thấy rõ đây là tiếng cổng trấn giữ mở ra một chút.

Nghe thấy âm thanh này, Trúc lão quỷ lập tức tưởng rằng mình đã tìm được cách vào cổng, lớn tiếng gào lên: “Toàn lực tấn công, toàn lực tấn công!”

Chính ông ta cũng cũng phóng ra nguyên khí mạnh mẽ, trên đỉnh đầu dường như có thể thấy một đóa hoa xuất hiện.

Đây là ký hiệu cho thấy tu vi đã đạt tới luyện khí sư, đóa hoa thứ nhất trong tam hoa tụ đỉnh, còn gọi là hoa luyện tinh hóa khí.

Nếu như tu thành tam hoa tụ đỉnh thì người đó chính là ngự khí sư.

Hoa tươi tỏa ra ánh sáng, khí thế cả người Trúc lão quỷ dâng trào.

Thiên Địa Chi Lực từ bốn phía dường như đều nhanh chóng hội tụ trong tay ông ta như dòng nước chảy, sau đó Trúc lão quỷ hét lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play