Lãnh Tử Thâm tức run người, những đệ tử Âm Dương viện đứng quanh cũng không nhìn nổi nữa mà lớn tiếng chỉ trích. “Tiểu tử Nhất Nguyên viện kia, ngươi đừng có quá đáng.

“Ngươi mà dám đạp mặt Lãnh Tử Thâm sư huynh, coi chừng tất cả đệ tử Âm Dương viện tới lấy cái mạng chó của ngươi.”

Yên Hoài đứng cạnh cũng nói: “Vị thiếu hiệp Nhất Nguyên viện này, loại cược này cũng chỉ là một trò đùa, không cần xem là thật. Chi bằng nể mặt ta bỏ qua chuyện này đi

Yên Hoài hơi mỉm cười kiến không ít đệ tử xung quanh trợn mắt, cổ họng khô khốc hẳn đi.

Hàn Liên nuốt nước miếng, hắn ta liếc nhìn Yên Hoài rồi cười: “Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa thôi là cô khiến tôi bỏ qua ván cược này rồi. Nhưng tiếc là tôi ngứa mắt thằng công tử Âm Dương viện này đấy. Bây giờ, lập tức, vác cái mặt của người sang đây cho ông đạp. Đệ tử Âm Dương viện không biết bốn chữ dám chơi dám chịu sao? Nếu mấy người thừa nhận mình là kiểu người không biết xấu hổ thì biến đi, ông đây ra ngoài sẽ giúp mấy người tuyên truyền danh tiếng. Những người đứng ở đây cũng có thể làm chứng. Đệ tử Âm Dương viện chính là đồ hèn.”

Hàn Liên phun ra một ngụm nước bọt, có thể vì đã theo Nhất Thanh sự tôn cũng lâu nên lượng nước bọt của Hàn Liên nhiều hơn người bình thường. Ngụm nước bọt bắn thẳng lên giày của Lãnh Tử Thâm.

Sắc mặt Lãnh Tử Thâm tái mét, toàn bộ canh kình trong người đều có khuynh hướng bùng nổ.

Lãnh Tử Thâm bước một bước lên trước.

“Tới đi, ta đứng đây cho ngươi đá, ta muốn xem xem ngươi có thể động vào tôi hay không.”

Nói xong, Lãnh Tử Thâm vận canh kình bọc thân. Canh kình của dân ngoại canh trông như một bộ quần áo màu trắng mặc trên người, bên trên có từng đường hoa văn đại biểu cho mức độ tu vi ngoại canh của Lãnh Tử Thâm.

Hàn Liên cười haha: “Đứng yên là được.

Hàn Liên tiến tới rồi đá một cước. Một cước này đá thẳng vào mặt Lãnh Tử Thâm.

Không chút tiếng động, cũng không có sự va chạm canh khí, chân Hàn Liên như một lưỡi dao nhẹ nhàng chém nứt canh kình của Lãnh Tử Thâm.

Canh kình bọc quanh người Lãnh Tử Thâm không hề có tác dụng phòng thủ chút nào, hắn ta kinh ngạc nhìn Hàn Liên đá vào mặt mình.



Lãnh Tử Thâm bay thẳng ra xa mười trượng rồi bốp một tiếng và rơi xuống đất.

Mọi người kinh hãi quay đầu lại, trên mặt Lãnh Tử Thâm đã in một dấu chân lớn cực kỳ rõ ràng. Cả khuôn mặt đã bị Hàn Liên đá lệch. Gương mặt anh tuấn lúc trước, bây giờ trông như cái đầu heo.

“Sướng!”

Hàn Liên cười haha rồi rút chân về.

Mọi người đã phải nhìn hắn ta bằng con mắt khác, một cước liền có thể đá bay một võ giả ngoại canh cảnh.

Thực lực như thể không tồi.

Mấy tên đệ tử Âm Dương viện cũng không dám tiến lên mà vội vàng chạy đến bên Lãnh Tử Thâm.

“Lãnh Tử Thâm sư huynh, huynh có sao không.”

Lãnh Tử Thâm vung tay đẩy hai tên đệ tử của Âm Dương viện ra rồi nhìn về phía Hàn Liên, trên mặt hắn ta tràn đầy sát khí.

211

Lãnh Tử Thâm nghiến răng: “Đi!”

Hắn ta lau mạnh dấu chân trên mặt rồi sải bước rời đi. Mấy tên đệ tử Âm Dương viện cũng vội vã theo sai, bọn họ không thể ở đây nổi nữa. Hôm nay, mặt mũi của Âm Dương viện bị vứt sạch rồi.

Linh Bối mỉm cười tiến lên rồi nói với Hàn Liên: “Không ngờ ngươi cũng khá lợi hại đó.”



Hàn Liên cười ha ha: “Đương nhiên rồi, Hàn Liên ta chưa từng sợ ai cơ mà. Linh Bối cô nương, hay là chúng ta cùng đi ăn một bữa đi.” Linh Bối cười nhẹ: “Sao ta biết liệu ngươi có ý đồ gì xấu hay không.”

Hàn Liên vội vã lắc đầu: “Tôi là một người vô cùng ngây thơ. Sao có thể có ý đồ xấu được. Không tin thì cô hỏi Cửu Thiên sư đệ đi, tôi là người ngây thơ nhất viện đấy.”

Cửu Thiên bật cưới bước tới: “Hàn Liên sư huynh, cả viện chúng ta chỉ có 5 người thôi. Hơn nữa, huynh là người không ngây thơ nhất đấy. Linh Bối cô nương, lại gặp nhau rồi.”

Linh Bối mỉm cười nhìn Cửu Thiên, một nụ cười điên đảo chúng sinh: “Xin chào Cửu Thiên công tử.”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên, mặt Linh Bối đỏ bừng, cô ta lập tức cúi đầu xuống.

Hàn Liên nhìn vẻ mặt của Linh Bối, lại nhìn sang Cửu Thiên, sau đó ngẩng đầu thở dài: “Thì ra hai người mới là một cặp.”

Cửu Thiên sững sốt, sau đó trừng mắt nhìn Hàn Liên: “Hàn Liên sư huynh, huynh không nói chuyện cũng không có ai bảo huynh câm đâu” Nói xong, Cửu Thiên đi về phía tên mập lớn rồi nói với hắn: “Hãy mở túi của tôi ra, đến lúc thanh toán tiền cược rồi.”

Tên mập lớn cười lớn: “Haha, không thành vấn đề, không thành vấn đề. Cửu Thiên sư đệ lợi hại, Ta tên là Bàng Cát, là đệ tử của Thân Đồ sư tôn ở Hoành Sơn viện. Đây là em trai của ta Bàng Sang, chúng ta kết bạn đi.”

Hai tên mập Bàng Cát, Bàng Sang ôm quyền chào Cửu Thiên. Cửu Thiên cũng ôm quyền đáp lại.

Bàng Cát từ từ mở chiếc túi của Cửu Thiên ra rồi nói: “Ta đã luôn đặt chiếc túi này ở đây, không có ai động vào, mọi người hãy nhìn cho kỹ.” Mọi người thấy Bàng Cát lấy một cái bình nhỏ từ trong túi ra, hắn ta mở bình ra rồi ngửi: “Đan dược. Haha, là đan dược.”

Cửu Thiên mỉm cười: “Không sai, là đan dược, tứ phẩm Minh Tĩnh Đan, tổng cộng 10 bình.”

Khi nghe tới mấy chữ tứ phẩm đan dược, sắc mặt mọi người liền thay đổi.

Không ngờ lại có người dám đem đan dược ra cược, ván cược này cũng quá lớn đi.

Dụ Lãng đang chật vật chống nửa người dậy, khi nghe thấy tiền cược của Cửu Thiên là mười bình Minh Tĩnh Đan, Dụ Lãng trực tiếp phun ra một ngụm máu nữa rồi ngã lăn ra đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play