Đám người Tĩnh Như vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, mãi cho đến khi người bên cạnh kéo tay cô ta, Tĩnh Như mới xoay người rời đi.

Người Phiêu Miểu Viện đến nhanh, đi còn nhanh hơn, quả thật như là sau lưng có quỷ đuổi theo bọn họ vậy, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.

Cửu Thiên nhìn quần áo bị thiêu rụi của mình, khẽ nhíu mày, hắn hình như không có bao nhiêu quần áo để thay đổi.

Sư huynh Hàn Liên lên tiếng cười, đi lên trước liều mạng đập vào bả vai Cửu Thiên.

"Sư đệ Cửu Thiên, vẫn là đệ lợi hại, Phiêu Miễu viện lần này thua thảm như vậy, huynh xem còn có học viện nào dám chạy đến Nhất Nguyên Viện chúng ta luyện tập nữa, đánh cho bọ biết tay."

Hàn Liên vừa cười vừa giơ nắm tay.

Sở Chính cũng cười nói: "Lâm Phong lần này sợ không cách nào tham gia học viện bài danh chiến nữa rồi. Đao pháp hắn ta vừa dùng, uy lực cực lớn, vỗ dĩ là sử dụng canh kình nỏ mạnh hết đà, tất sẽ thương đến cơ thể. Lâm Phong sau khi quay về, sợ là hối hận đến xanh ruột."

Hàn Liên khoát tay nói: "Ai quan tâm hắn ta đi chết."

Bỗng, Hàn Liên ôm cổ Cửu Thiên, thấp giọng nói: "Sư đệ Cửu Thiên, đệ phải nói cho huynh biết để luyện thành Nhất Nguyên Đạo Quyết thế nào."

Cửu Thiên cười khổ nói: "Sư huynh Hàn Liên, đệ cũng không biết làm thế nào luyện thành. Dù sao thì đi một vòng bên bờ sinh tử thì biết."

Lông mi Hàn Liên cau lại, nói: "Chạy bên bờ sinh tử một vòng là được rồi?"

Cửu Thiên nháy mắt, gật đầu nói: "Đệ chính là luyện thành như vậy."

Sư huynh Hàn Liên lộ ra ánh mắt huynh hiểu, rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Cửu Thiên.



Cửu Thiên gượng cười, hắn cũng không thể nói với sư huynh HànPhong, bản thân hắn có canh khí hợp nhất giữa canh kình và nguyên khí được.

Mỗi tấc thịt béo trên mặt Nhất Thanh sư tôn cũng mang theo vui vẻ, nói: "Cửu Thiên, ngươi làm rất tốt. Xem ra năm nay học viện bài danh chiến, Nhất Nguyên Viện chúng ta cũng có thể tham gia chơi rồi."

Đạo Quang sư tôn bên cạnh đảo mắt không nói lời nào, Đại Sư Huynh vuốt bụng nói: "Nhất định phải tham gia sao? Ta không quá muốn động thủ. Đánh nhau thật là một chuyện mệt mỏi, sẽ giảm thịt."

Hàn Liên lớn tiếng nói: "Đại Sư Huynh, có sư đệ Cửu Thiên ở đây, xem chừng huynh cũng không cần ra tay. Nhất Nguyên Viện chúng ta tổng cộng chỉ có năm học viên, vừa vặn đủ nhân số. Huynh đến góp cho đủ số là được."

Đại Sư Huynh suy nghĩ một lát, vẫn đang do dự.

Hàn Liên quay đầu nhìn qua Tiểu Hắc, nói tiếp: "Đại Sư Huynh, chờ chúng ta đến học viện khác chiến đấu, Tiểu Hắc cũng phải cùng đi theo. Nó chính là linh thú của sư đệ Cửu Thiên, là trợ lực lớn đó. Huynh định ở lại trong viện với Đạo Quang sư tôn sao? Ăn rau dại, thịt nướng?"

Đại Sư Huynh và Đạo Quang sư tôn liếc nhìn nhau.

Đạo Quang sư tôn ho khan một tiếng nói: "Học viện tỉ thí là việc trọng đại của Học Viện Võ Đạo, vi sư cũng phải đi cùng mấy trò chứ."

Sư huynh Hàn Liên cười nhìn Đại Sư Huynh nói: "Như vậy, Đại Sư Huynh huynh một mình ở trong viện?"

Khuôn mặt Đại Sư Huynh cũng bắt đầu vặn vẹo, giây lát, thở dài một tiếng nói: "Từ tiết kiệm lên xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ về tằn tiện lại khó. Đã ăn quen thức ăn Tiểu Hắc làm, để lại bảo ta gặm củ cải xanh sao? Thôi, thôi. Đi với mấy người một chuyến vậy. Nhất Nguyên Viện chúng ta, cũng nên lấy một xếp hạng tốt một chút.

Sở Trực cười nói: "Ngay cả Đại Sư Huynh cũng tham gia. Lần này xếp hạng ổn rồi, nếu vậy phải chuẩn bị rồi. Vậy thì ngày mai chúng ta đến Giám Bảo Sơn một chuyến đi, cũng dễ mua chút binh khí."

Sở Chính bên cạnh gật đầu, binh khí của hai người bọn họ cũng đã hỏng, chỉ bằng những bình thường kiếm trong nội viện Nhất Nguyên này, đối phó võ giả bình thường thì được, nhưng muốn đánh bài danh chiến học viện, vẫn phải mua tốt hơn.

Đại Sư Huynh khua tay nói: "Tùy mấy người, mấy người cũng không cần mua cho ta. Một thân thịt béo của ta như thần binh."



Vỗ vỗ cái bụng mình, Đại Sư Huynh chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.

Hắn ta một ngày ít nhất có hơn mười tiếng đồng hồ là ngủ, ngay cả Cửu Thiên cũng không hiểu một thân tu vi của Đại Sư Huynh là luyện thế nào.

Lúc này Hàn Liên Sở Trực cũng xoay người về phòng mình lấy đồ. Bọn họ ít nhiều còn có chút tích góp gia tộc cho vẫn chưa động đến, lần này đến Giám Bảo Sơn, đương nhiên cũng phải mang theo.

Nhất Thanh sư tôn gọi Cửu Thiên lại nói: "Cửu Thiên, ngươi đi theo ta."

Cửu Thiên đi theo Nhất Thanh sư tôn ra ngoài, Đạo Quang sư tôn cũng bước nhanh đuổi theo.

Ba người đi thẳng ra khỏi Nhất Nguyên Viện, đi vào trong rừng.

Gió núi đập vào mặt, cây cối đong đưa qua lại, những ánh nắng xuyên qua khe hở giữa lá cây chiếu lên mặt Cửu Thiên.

Theo một con đường nhỏ uốn lượn đi về trước, cho đến khi sắp không nhìn thấy Nhất Nguyên Viện nữa, thì Nhất Thanh sư tôn mới dừng bước.

Trước mặt, là một cây đại thụ che trời, khoảng chừng cao hơn trăm trượng. Thân cây cực lớn, ước chừng cũng phải mấy người ôm. Rễ cây trải rộng bốn phía, lá cây tươi tốt giống như những đám mây màu xanh, che khuất bầu trời.

Dưới gốc cây, có một phần mộ chôn quần áo và di vật. Bên cạnh cắm hai cây binh khí hỏng, một đao, một kiếm, thời gian vô tình đã làm chúng mục đi.

Nhất Thanh sư tôn đi lên trước, khom mình hành vễ với mộ chôn quần áo và di vật, sau đó nói với Cửu Thiên: "Cửu Thiên, trò cầm hai binh khí này đi."

Cửu Thiên mặc dù không biết tại sao, nhưng vẫn dựa theo lời Nhất Thanh sư tôn mà làm, chậm rãi bước lên, hai tay nắm lấy binh khí.

Sau một khắc, Cửu Thiên cảm thấy canh khí trong cơ thể mình rõ ràng tự chuyển động không chịu khống chế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play