Lâm Phong hoàn toàn không còn đường trốn, không một ai có thể ngờ tới chuyện kiếm của Cửu Thiên sẽ tăng tốc đột ngột giữa đường như vậy, hơn nữa tốc độ còn tăng tới mức cực kỳ khủng khiếp.

Cửu Thiên không dùng quá nhiều sức, bởi đây chỉ là thử nghiệm mà thôi.

Nhưng tốc độ cực nhanh này lại giúp cho kiếm của Cửu Thiên dễ dàng đâm xuyên tầng canh kình hộ thân của Lâm Phong như trở bàn tay. Dù trọng kiếm của Cửu Thiên căn bản còn chưa được mở niêm phong, mũi kiếm cũng không quá bén nhọn.

Mũi kiếm vừa đâm trúng bụng Lâm Phong, Cửu Thiên tức tốc thu không ít sức lại, hắn có cảm giác nếu mình không thu bớt lực, Lâm Phong sẽ bị một kiếm của hắn đâm thủng.

Cửu Thiên cũng không muốn giải quyết một đồng môn của mình ngay tại Nhất Nguyên Viện, bởi vì như vậy hắn sẽ bị đuổi khỏi học viện mất.

Lâm Phong bị một kiếm của Cửu Thiên đánh bay ra ngoài, cơn đau thấu tim từ bụng khiến máu trào ra khỏi miệng hắn ta như mạch nước ngầm phun ra từ mặt đất.

Canh khí của Cửu Thiên vừa chui vào cơ thể hắn ra đã lập tức tiến hành chèn ép và phá hủy, cuối cùng còn nổ tung ngay trong người hắn ta.

Lâm Phong ngã rạp trên đất, cả người không ngừng run lên.

Cửu Thiên chầm chậm thu tay về, dáng vẻ thong dong, bình tĩnh vô cùng.

Từ đầu chí cuối, hắn chẳng làm bao nhiêu động tác, chỉ tung mấy đường kiếm căn bản, tựa như đang xắt rau cắt dưa vậy, nhưng lại có thể đánh bại Lâm Phong đã bước nửa bước vào Ngoại Canh, đánh tới nỗi nằm gục trên đất.



“Cậu ta không phải Nội Canh cấp bốn thôi đâu, tuyệt đối không phải. Thằng nhãi yêu nghiệt, Nhất Nguyên tông dưỡng ra một tên yêu nghiệt rồi.”

Lang Kiếm thì thầm thành tiếng, ánh mắt nhìn Cửu Thiên cũng không ngừng rung lên.

Với thực lực thế này, dẫu ông ta có là đạo sư thì e là cũng chẳng có bao nhiêu phần thắng khi xông lên đấu với Cửu Thiên một trận.

Sức mạnh tựa như vực sâu biển lớn, sâu không lường được của Cửu Thiên khiến Lang Kiếm chỉ biết thốt lên hai chữ yêu nghiệt.

Tĩnh Như mất hồn mất vía nhìn Lâm Phong đang gục ngã trên đất, cô ta không hiểu, tại sao sư huynh Lâm Phong của cô ta cũng bại trận trước hắn chứ.

Rõ ràng sư huynh Lâm Phong rất mạnh mà, không chỉ Phiêu Miễu viện mà thậm chí trong Học Viện Võ Đạo, sư huynh Lâm Phong cũng là người có số có má, thế mà lại bại dưới tay của tên Cửu Thiên mới tiến vào Học Viện Võ Đạo chưa tới nửa năm, hắn đã ăn trúng tiên đan thần dược gì, hay là gặp phải vận may nào đấy chăng?

Tĩnh Như cảm thấy chân mình như nhũn ra, nơi đây không phải thành phố Long Cửu của cô ta.

Nếu ngay cả sư huynh Lâm Phong cũng không che chở được cho cô ta, vậy Cửu Thiên muốn đối phó với cô ta chẳng phải chỉ là chuyện dễ dàng như giết chết một con kiến thôi sao?

Vừa nghĩ tới rất có thể Cửu Thiên sẽ tìm cách trả thù mình, lòng Tĩnh Như như rơi xuống vực thẳm.

Như cô ta muốn hãm hại Cửu Thiên, Cửu Thiên cũng có thể tìm cơ hội nào đó, thần không biết quỷ không hay xử lý nàng.



Lúc này hai mắt Tĩnh Như đã bị sợ hãi lấp đầy.

Nhưng Cửu Thiên lại chẳng thèm liếc cô ta lấy một cái, trả thù ư?

Nực cười ở chỗ trong lòng Cửu Thiên, Tĩnh Như đã sớm trở thành nhân vật tiểu tốt có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Giờ đây, trong lòng Cửu Thiên chỉ còn lại võ đạo, còn chuyện trả thù một cô gái, hơn nữa còn là loại con gái như Tĩnh Như, Cửu Thiên thật sự chẳng có chút hứng thú nào.

Lâm Phong nằm gục dưới đất giãy dụa muốn đứng dậy dù rằng chỉ cần hơi nhích người thôi là đã cảm nhận được lục phủ ngũ tặng như sôi trào, cốt cách kinh mạch bị phá hủy nặng nề.

Một người kiêu ngạo như Lâm Phong có chết cũng không muốn bại dưới tay Cửu Thiên, hắn ta ngước mắt hung hăng trừng Cửu Thiên.

Lâm Phong vậy mà cũng bò dậy nổi, hắn ta nói: “Cửu Thiên, ngươi thế mà lại nhắm mắt để đấu với ta. Ngươi khinh thường ta, ngươi thế mà dám khinh thường ta.”

Cửu Thiên khó hiểu nhìn Lâm Phong.

Hắn nhắm mắt là để lĩnh hội cách sử dụng canh khí, liên quan gì tới chuyện khinh thường hắn ta chứ.

Hàn Liên đứng bên cạnh hét lớn: “Xem thường ngươi thì sao. Lâm Phong, ngươi đúng là thằng nhát gan, đã thua thậm tệ vậy rồi, các học viên của Phiêu Miễu viện đứng đằng sau còn khinh thường ngươi chứ đừng nói gì tới sư đệ Cửu Thiên. Đồ thỏ đế không dám nhận thua, ngươi còn không bằng ta đâu.”

Hàn Liên hếch cằm vênh váo, hắn ta thích nhất là hạ thấp đối thủ để nâng mình lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play