Chuyển hóa gấp 20 lần, đồng nghĩa trong cơ thể của hắn những cái này chỉ là canh khí của tu vi Nội canh cấp năm cấp sáu, có thể bạo phát ra lực lượng gấp 20 lần võ giả Nội Canh bình thường. Đây là sự gia tăng đáng sợ cỡ nào, Cửu Thiên cảm thấy mình bây giờ solo với võ giả Ngoại Canh cũng không thành vấn đề. Võ giả Ngoại Canh bình thường đoán chắc vẫn không đánh lại hắn.

Cửu Thiên cũng bị thủ đoạn của mình gây sốc lập tức đơ ra, sau đó nghe thấy Hàn Liên sư huynh ở bên tai gọi: “Cửu Thiên sư đệ, đệ rốt cuộc đã luyện thành hay chưa.”

Cửu Thiên nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Coi như luyện thành rồi đi.”

Lời này vừa dứt, sắc mặt của mọi người thay đổi, Nhất Thanh sư tôn, Đạo Quang sư tôn đều trở nên kích động.

Ở một bên khác, Lang Kiếm nhìn thấy sắc mặt thay đổi của đám người Nhất Nguyên Viện, còn tưởng bọn họ đã nhìn ra Sở Trực sắp thua.

Nực cười, mới thua một trận thì căng thẳng như vậy rồi, lẽ nào học viên đang đánh với Đào Lễ chính là học viên mạnh nhất Nhất Nguyên Viện.

Lang Kiếm tưởng mình đoán được sự thật, nụ cười càng sâu. Khóe miệng cũng sắp ngoác tới mang tai.

Tĩnh Như khẽ cười rồi nói: “Đào Lễ sư huynh thật lợi hại, thực lực của Nhất Nguyên Viện tệ như vậy, thật là học viện tệ nhất thật sự.”

Lời của cô ta nhận được sự đồng tình của một nữ tử khác bên cạnh, ‘sư huynh’ được Tĩnh Như luôn kéo tay áo cũng cười.

Nhưng vào lúc này, tình hình trong sân bỗng nhiên xảy ra thay đổi.

Một thanh trường kiếm đột nhiên chém tan màn ánh sáng màu tím, Sở Trực luôn bị đè đánh trực tiếp một kiếm ấn vào khuỷu tay trái của Đào Lễ.

“Trúng!”

Sở Trực quát khẽ một tiếng, trường kiếm thế như chẻ tre trực tiếp xuyên thủng canh kình hộ thể của Đào Lễ.

Đào Lễ sửng sốt, triển khai thân pháp, kéo ra ba đạo tàn ảnh muốn công kích, nhưng ngay sau đó kiếm của Sở Trực lướt qua tạo một độ cao hoàn mỹ, lại dừng ở trên một đạo tàn ảnh trong đó.



“Lại trúng!”

Trên mặt Sở Trực nở nụ cười, lại một kiếm cứa rách cổ tay của Đào Lễ, máu chảy ra.

Cửu Thiên cười rồi nói: “Xem ra Sở Trực sư huynh đã tính ra quỹ đạo thân pháp của Đào Lễ rồi, hơn nữa tính được cả điểm yếu của canh kình hộ thể của Đào Lễ.”

Đám người Hàn Liên lúc này mới hoàn hồn, tin Cửu Thiên luyện thành Nhất Nguyên Đạo Quyết quá gây sốc, làm cho bọn họ suýt nữa quên Sở Trực lúc này đang chiến đấu.

Đại sư huynh thu lại sự kinh ngạc, nở nụ cười rạng rỡ nói: “Khả năng tính toán của Sở Trực sư đệ đều luôn rất kinh người. Chiêu thức giống nhau đừng thi triển quá lâu ở trước mặt Sở Trực sư đệ, nếu không sẽ bị đệ ấy nhìn ra sơ hở. Giành chiến thắng trong sự ổn định, luôn là cách thức chiến đấu của Sở Trực sư đệ.”

Theo lời nói của đại sư huynh, Sở Trực đã thi triển công kích toàn diện.

Mỗi một kiếm đều đánh trúng vào vị trí quan trọng của Đào Lễ, ở đó vừa hay là nơi yếu nhất trong canh kình hộ thể của Đào Lễ. Canh kình hộ thể dựa vào Tử Quang loan đao trong tay mà mạnh thêm, Đào Lễ luôn cho rằng canh kình của mình đủ mạnh, đủ cứng. Dưới Ngoại Canh Cảnh, không thể có võ giả dễ dàng phá vỡ canh kình của hắn ta.

Nhưng Sở Trực dùng kiếm trong tay, cho hắn ta một bài học, bất luận là canh kình như nào cũng sẽ có điểm yếu, huống chi còn là canh kình dựa vào ngoại lực để tăng thêm.

Không có chiêu thức màu mè, cũng không có canh kình bạo phát, chỉ dựa vào công kích chuẩn xác, không lâu sau thì Đào Lễ đã mình đầy thương tiếc.

Cửu Thiên yên lặng nhìn, chiêu thức của hai người, thân pháp đều giống như động tác chậm thu phóng ở trong não hải của hắn.

Cửu Thiên cũng không biết năng lực này của mình từ đâu ra, nhưng hắn cảm thấy động tác của hai người vô cùng chậm, mỗi một kích đều muốn xuyên thấu lực lượng thiên địa hùng hậu trong trời đất, mới có thể công kích được đối thủ. Cửu Thiên có loại cảm giác, nếu mỗi một kích không cần xuyên thấu lực lượng thiên địa, vậy thì tốc độ công kích của bọn họ sẽ tăng ít nhất 10 lần.

Trong mắt của Cửu Thiên có tia sáng, lúc này ngay cả bản thân Cửu Thiên cũng không biết, hai mắt của hắn đã trở nên hơi quỷ dị.

Ở trong đồng tử của mắt trái, thấp thoáng có hai màu trắng đen, đồng tử của mắt phải gần nhau, lại lưu chuyển ánh sáng ngũ hành.



Tuy rất nhạt, không dễ nhìn thấy, nhưng tồn tại thật sự.

Trong san, Đào Lễ không chống đỡ được nữa, nghiến răng, Đào Lễ giơ Tử Quang loan đao lên, gầm lên một tiếng: “Tử Khí Đông Lai!”

Ánh sáng tím cuồn cuộn, mắt thấy sắp tung đại chiêu, nhưng ngay sau đó, kiếm của Sở Trực bèn bay về phía Tử Quang loan đạo trong tay của hắn ta, cứa một vết thương rất sâu ở bàn tay của hắn ta.

Đào Lễ rít lên một tiếng, bị Sở Trực một cước đá bay.

Rơi xuống đất, bắt lấy Tử Quang loan đao, Sở Trực ném đao về tới trước mặt Đào Lễ: “Tới Nhất Nguyên Viện khiêu chiến, ngươi còn chưa đủ tư cách.”

Đào Lễ bị tức tới phun ra máu, hôn mê.

Các học viên của Phiêu Miểu Viện sửng sốt nhìn một màn này, tất cả mọi người đều có vẻ mặt vặn vẹo giống như ăn phải con chuột chết.

Lang Kiếm đi tới đút cho Đào Lễ một viên đan dược. Sau đó quay đầu nói với nữ tử bên cạnh Tĩnh Như: “Triệu Mẫn, trận thứ hai, ngươi lên.”

Triệu Mẫn cao giọng đáp, cất bước đi ra.

Không thèm liếc nhìn Đào Lễ, Triệu Mẫn đanh giọng nói: “Các người ai lên.”

Sở Chính nhìn Hàn Liên, đại sư huynh cũng nhìn sang Hàn Liên. Sau đó Nhất Thanh sư tôn, Cửu Thiên, Đạo Quang sư tôn đều nhìn sang Hàn Liên, ngay cả Tiểu Hắc cũng chạy tới, mở mắt nhìn Hàn Liên.

Hàn Liên chỉ vào mình rồi nói: “DM, ta lên à, cô ta là con gái.”

Đại sư huynh vỗ vai của Hàn Liên nói: “Không sai, vì là con gái mới để đệ lên. Nam nhân không thể nói không được.”

Dứt lời, đại sư huynh, Sở Chính liên thủ đảy Hàn Liên ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play