Chương 82: Giá Trị Mị Lực Cao Trong Game Kinh Dị (1).

        Cố Thanh Hoài hơi gật đầu, nhìn Nguy Dã một cái liền thu hồi tầm mắt.

        Bóng đèn trên đỉnh xe buýt phát ra ánh sáng mờ mờ, phác họa ra đường nét góc mặt cùng bóng cằm của y.

        Vừa nhìn đã biết là anh lớn.

        Dù họ chỉ là những người xa lạ, nhưng ngồi bên cạnh mảnh nhỏ, vẫn làm Nguy Dã hơi yên tâm.

        Sau khi hắn ngồi ổn vị trí, người phụ nữ áo đỏ mới lên xe ngồi xuống hàng ghế trống bên cạnh hắn, cách lối đi nhỏ nhìn qua, thế mà lặng lẽ thở dài một hơi, hình như có chút thất vọng.

        Thất vọng cái gì?

        Nguy Dã cảm nhận được ánh mắt của cô ta, không khỏi sờ sờ cánh tay, cảm giác da gà đều nổi lên.

        Bởi vì chú ý tới người phụ nữ áo đỏ, người chơi ngồi hàng ghế phía trước đều quay đầu lại nhìn, có người bỗng nhiên hưng phấn nói: “Là Cố Thanh Hoài! Thế mà được chơi cùng Cố Thanh Hoài!”

        Ánh mắt của tất cả người chơi đều nhìn lại đây.

        Cố Thanh Hoài ở trong giới được xem như đại thần đứng đầu, từng liên tục đoạt giải quán quân trong nhiều trò chơi league, lâu lâu cũng làm streamer, số lượng fans cực kỳ khổng lồ.

        Nguy Dã so với y thì chỉ có thể tính là người tàng hình, căn bản không cùng cấp bậc.

        Tuy là như thế, nhưng sự tồn tại của hắn cũng không có bị nhân vật lớn bên cạnh che lấp, những người nhìn thoáng qua Nguy Dã, ánh mắt đều không tự chủ được ngừng mấy giây.

        Tóc đen, da trắng, cánh môi vì khẩn trương mà bị cắn đến đỏ bừng, màu sắc tuyệt đẹp, dù trong hoàn cảnh u ám cũng không che giấu được vẻ bắt mắt.

        Giá trị mị lực có vẻ như đều có tác dụng với NPC lẫn người chơi.

        Hàng mi dài của Nguy Dã khẽ run rẩy, lặng lẽ nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

        Cố Thanh Hoài ban đầu chỉ nhìn hắn một cái, lúc sau lại không chú ý tới hắn.

        Thực tốt, tinh thần lực của mảnh nhỏ quả nhiên rất mạnh, mị lực được buff trong trò chơi đối với y không có tác dụng.

        Nguy Dã đối với việc hoàn thành nhiệm vụ vốn cũng không muốn trông cậy vào đạo cụ, cho dù nhất thời tăng được độ hảo cảm, cũng chỉ là số liệu giả dối, sẽ có một ngày lung lay sụp đổ.

        Đúng lúc này, xe buýt lại lần nữa dừng trạm, một bé trai hiếu động nhảy nhót lên xe.

        Cậu bé thoạt nhìn như một đứa trẻ hoạt bát bình thường, nhưng con ngươi vừa đen lại to tròn nhìn rất quỷ dị. Cậu bé nhìn lướt qua trong xe, cũng lập tức đi tới hàng ghế phía cuối.

        Xe buýt lại lần nữa khởi hành, phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt cũ kĩ, Nguy Dã làm bộ không thèm để ý mà nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cậu bé lại bỗng nhiên chạy đến bên cạnh hắn, cười hì hì nói: “Anh ơi, anh thật là đẹp, có thể chơi cùng em không?”

        Cố Thanh Hoài rõ ràng cảm nhận được thanh niên ngồi bên cạnh run một chút, thân thể nhích lại gần y, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi, anh…… Anh say xe.”

        Khi nói chuyện, bàn tay buông thõng bên chân vô thức nắm chặt góc áo, như muốn mượn dũng khí.

        Cố Thanh Hoài hơi cười nhạt, trong lòng thầm nói lá gan như này còn chơi game kinh dị gì chứ.

        “Như vậy à.” Nhận được câu trả lời từ chối, cậu bé có chút nhụt chí, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, từ trong túi lấy ra một viên kẹo trái cây: “Em mời anh ăn kẹo, ăn kẹo thì sẽ không khó chịu nữa.”

        “À……” Đối phương tựa hồ không có ác ý gì, Nguy Dã do dự một chút, đưa tay nhận viên kẹo kia: “Cảm ơn bạn nhỏ.”

        “Không khách sáo.” Cậu bé nhếch miệng cười, chạy đến hàng ghế trống phía sau hắn ngồi xuống.

        Luôn cảm thấy lạnh cả sống lưng, nhưng cho dù là quỷ thật, hình như cũng là có ý tốt, Nguy Dã rũ mắt nhìn viên kẹo trái cây trong tay, vỏ giấy bóng kính, sáng lấp lánh khá xinh.

        Bên tai truyền đến giọng của Cố Thanh Hoài: “Nếu là tôi, thì sẽ không ăn viên kẹo này.”

        “Cảm ơn nhắc nhở.” Nguy Dã cuộn lòng bàn tay lại, quay đầu đối diện y mà cười: “Tôi biết mà, đồ vật không thể ăn bậy.”

        Hành khách trên xe từ trên xuống dưới, vẫn chưa gặp biến cố gì, đây là lần close beta đầu tiên, người chơi đối với cốt truyện trong game cũng không hiểu rõ, cho nên không ai muốn hành động thiếu suy nghĩ.

         Tiếng thông báo trên xe buýt công cộng lại lần nữa vang lên: “Hoan nghênh lên tuyến xe buýt số 404, mong hành khách tuân thủ trật tự, lên xe bằng cửa trước, xuống xe bằng cửa sau. Trạm dừng tiếp theo, khách sạn Điền Viên.”

        Cố Thanh Hoài bỗng nhiên đứng dậy: “Nhường đường một chút.”

        Nguy Dã ngẩn ra, đứng dậy để y ra khỏi chỗ ngồi, liếc nhìn thoáng qua hai hành khách mới vừa lên xe, vội vàng đi theo.

        Cố Thanh Hoài ấn chuông xuống trạm, một lát sau, tiếng thắng xe chói tai vang lên.

        “Đã đến trạm khách sạn Điền Viên, mong hành khách chú ý an toàn khi xuống xe.”

        Cố Thanh Hoài bước xuống xe, Nguy Dã đi theo phía sau y, người chơi khác thấy thế, cũng vội vàng đi ra theo.

          Khí lạnh ập tới, Nguy Dã khẽ rùng mình một cái. Hắn quay đầu lại nhìn về phía xe buýt, phát hiện người ngồi trên xe đều nhìn chằm chằm bọn hắn qua cửa kính, khuôn mặt ai cũng tĩnh mịch.

        “Mẹ nó ớn quá, này có thật là xe buýt công cộng không đó?” Có người mắng một tiếng: “Cũng không biết chở người tới đâu.”

        “Trên xe có ghi các điểm dừng trạm.” Có người cẩn thận chú ý tới: “Trạm cuối là lò hỏa táng.”

        “Vậy nơi đó mới là phó bản mà, chúng ta xuống xe làm gì?”

        Mọi người nhìn về phía Cố Thanh Hoài, sau khi trò chơi xảy ra biến cố, mọi người theo bản năng đi theo người giỏi nhất ở đây.

        “Khách sạn Điền Viên này có xuất hiện trong quảng cáo giới thiệu trò chơi (trailer game).” Nguy Dã thử mở miệng: “Chắc cũng là phó bản?”

        “Đúng vậy.” Cố Thanh Hoài gật đầu: “Hơn nữa nên ngủ.”

        Mọi người: “……”

         Bảy người đi về phía khách sạn, từng người tự giới thiệu. Sau khi mọi người tự giới thiệu xong, vừa lúc đã đến cửa khách sạn.

        Đây là một khách sạn cũ kĩ, biển hiệu rách nát, vách tường loang lổ.

        Một người phụ nữ trung niên đứng sau quầy ở sảnh khách sạn, yêu cầu họ đăng ký bằng chứng minh thư.

        “Đúng là bối cảnh cổ, hiện tại ai còn dùng chứng minh thư chứ.” Có người nói thầm.

        Nguy Dã từ trong túi tìm được chứng minh thư, người trong ảnh chụp rất trẻ, tướng mạo tinh xảo.

        Không hổ là hắn, ảnh chứng minh thư đều đẹp như vậy.

        Nguy Dã là người cuối cùng đăng ký, hắn đem chứng minh thư đặt lên quầy, giọng nói nhu hòa: “Bà chủ, làm phiền bà.”

        Bà chủ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vẻ mặt buồn ngủ cùng không kiên nhẫn vừa rồi đã biến mất, cười nói: “Đứa trẻ này thật lễ phép.”

        Bà ta làm giấy tờ đăng ký, sau đó lấy ra bảy chiếc chìa khóa, khi Nguy Dã nhận chìa khóa lại nhẹ giọng nói: “Chàng trai trẻ, nếu buổi tối nghe thấy tiếng động gì, thì xem như không nghe thấy là được, đừng mở cửa hay ra ngoài.”

        Những người khác khi nghe được những lời này đều rùng mình, biết là lúc bắt đầu cốt truyện, có người hỏi: “Buổi tối sẽ có tiếng động gì?”

        Bà chủ hàm hồ nói: “Chuột quậy phá gì đó, các cậu đừng mở cửa thì không có ảnh hưởng gì lớn.”

        Lại hỏi tiếp, bà ta nhắm chặt miệng không chịu nói.

        Mọi người đành phải cầm chìa khóa, vào phòng trao đổi tin tức.

        Có người lo lắng nói: “Tôi thử rất nhiều cách, không thể đăng xuất khỏi trò chơi, cũng không liên lạc được với bên hỗ trợ, hoàn toàn mất kết nối! Chúng ta nên làm gì bây giờ, sẽ không bị nhốt trong trò chơi chứ?”

        “Khoang dinh dưỡng chỉ có thể duy trì bảy ngày, tôi lại sống một mình, nếu trong vòng bảy ngày không ra được, chẳng phải là chết không ai biết?”

        Loại suy đoán đáng sợ này làm mọi người đứng ngồi không yên.

        Cố Thanh Hoài mở miệng: “Người tham gia close beta đều cung cấp tên thật, cho dù trong bảy ngày không ra được, Lan Tinh cũng sẽ nghĩ cách tìm được thân thể của chúng ta.”

        Y dựa lưng lên ghế, cặp chân dài nhẹ nhàng giao nhau, ánh đèn chiếu lên áo khoác da màu đen của y, bên tai phải là một cái khuyên tai màu xanh cobalt hơi phản quang.

        Anh trai sành điệu, là gu của hắn.

        Xem như tạm thời an toàn, trái tim Nguy Dã lại có chút nhộn nhạo.

        Bị hắn nhìn Cố Thanh Hoài nhạy bén nhìn lại, khóe môi phút chốc giơ lên: “Viên kẹo kia cậu quăng rồi sao, lấy ra xem thử?”

        “Chưa quăng.” Nguy Dã từ trong túi lấy ra viên kẹo, tay run đến suýt làm viên kẹo rơi xuống đất.

        Giấy gói kẹo sáng lấp lánh có chút xỉn màu, như là đã cất rất nhiều năm,  vào có cảm giác dính và có mùi lạ.

        Nếu lúc đó hắn ăn, có phải là sẽ ngủm?

        Nguy Dã như trong suy nghĩ của Cố Thanh Hoài ánh mắt lộ vẻ kinh sợ, nhưng mà ngoài dự kiến của y là, hắn hít sâu một hơi, áp xuống run rẩy, nói với mọi người: “Chỗ này khắp nơi đều là nguy hiểm, tình huống hiện tại rất phức tạp, mọi người nhất định phải cẩn thận. Nếu chết ở chỗ này…… Nói không chừng sẽ không thể tỉnh lại.”

        “Làm gì đáng sợ như vậy, nói không chừng chết là có thể tự động thoát ra trò chơi, hay là sống lại tại chỗ, vẫn luôn bị nhốt ở chỗ này.”

        Nguy Dã nghiêm túc nói: “Nếu thật là vậy thì sao?”

        Nguyên chủ chính là như vậy, bởi vì chủ quan, vào trò chơi chưa được bao lâu đã trở thành nhóm người chơi tử vong đầu tiên. Nguy Dã có lòng cứu người, cũng chỉ có thể nhắc nhở một câu như vậy.

        Lúc này mọi người còn không biết chết ở trong trò chơi là sẽ chết não, đa phần chỉ nghĩ cách nhanh chóng qua màn. Vị trí top 1 có thể nhận được một khoản tiền thưởng xa xỉ, các người chơi đều là quan hệ cạnh tranh, mặc dù tạm thời chung đội, mỗi người vẫn có điều che dấu.

        Nghe Nguy Dã nói, có người như suy tư, có người lại không cho là đúng.

        Cố Thanh Hoài xem rõ biểu hiện của mỗi người, cười nhạt: “Muốn tiền hay là muốn mạng, dù kết quả như thế nào, đều phải tự gánh lấy hậu quả.” Dứt khoát đứng dậy: “Dừng ở đây, đi truớc.”

        Cố Thanh Hoài rời đi đại biểu trao đổi ngắn hạn đến đây là kết thúc, mọi người phân tán trở về phòng mình.

        Khách sạn có hai tầng, Nguy Dã bị phân tới căn phòng đầu tiên trên lầu hai, phòng bên cạnh là phòng tắm công cộng.

        Hành lang yên tĩnh, Nguy Dã cầm quần áo tắm rửa, nghe thấy có tiếng người đi ngang qua cửa phòng tắm nam, mới mở cửa phòng đi theo.

        “Nguy Dã, cậu cũng tới tắm rửa à?” Hắn gặp phải người chơi tên Ngô Loan, tuổi tác không chênh lệch lắm, nên nhiệt tình chào hỏi.

        Có người đi cùng Nguy Dã cảm thấy an toàn hơn rất nhiều, hắn đáp lại bằng một nụ cười, bước vào căn phòng bên cạnh Ngô Loan.

        Nước ấm từ vòi hoa sen chảy xuống, Nguy Dã nhắm hai mắt gội đầu, trong lòng suy nghĩ đến thợ săn.

        001 che chắn vị trí của hắn, lúc này hắn cùng thợ săn đều không hiểu trạng thái đối phương, hắn cần phải duy trì hình tượng nhát gan của nguyên chủ, để tránh bại lộ chính mình.

        …… Nói cũng không sợ mất mặt, hắn hoàn toàn có thể diễn ra được hình tượng này.

        Bóng đèn trên đỉnh đầu mờ ảo, thỉnh thoảng chớp tắt vài lần. Nguy Dã vội vàng rửa sạch xà phòng trên đầu, đang muốn mở mắt ra, đỉnh đầu bỗng nhiên lành lạnh.

         Tay đang xoa tóc, không biết từ khi nào tóc lại dài ra, như có người từ trên cao buông xuống mái tóc dài.

        Nguy Dã dựng tóc gáy, hắn không dám ngẩng đầu, mở cửa chạy ra khỏi phòng tắm.

        Mới vừa mở cửa, lại đụng phải một người, cơ bắp cứng rắn làm Nguy Dã choáng váng.

        Cố Thanh Hoài cũng bị đụng đến phải kêu rên một tiếng, nhíu mày: “Làm gì thế, nhào vào trong ngực?”

        “Có quỷ á.” Nguy Dã nắm chặt cánh tay y.

        Cố Thanh Hoài chỉ quấn một cái khăn tắm quanh eo, mà hắn tắm được giữa chừng lại chạy ra, cả người trần truồng, ướt sũng.

        Da thịt bóng loáng mềm mại dựa sát người, Cố Thanh Hoài theo bản năng rũ mắt nhìn, thấy là da trắng của hắn bị mình đụng phải xuất hiện những vệt đỏ diễm lệ. “…… Quỷ cái gì?”

        “Tóc!” Giọng Nguy Dã vô cùng đáng thương như là muốn khóc.

        Bàn tay mang theo vết chai mỏng sờ lên đỉnh đầu, Cố Thanh Hoài sờ lên mái tóc mềm mại ướt nhẹp của hắn: “Tóc bị sao?”

        Nguy Dã: “……” Ai kêu anh sờ tóc tôi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play