Chương 1: Phương Pháp Thoát Nghèo Của Nhân Viên Quán Bar (1)
“Thanh Thanh, phòng 203 có khách quen tới, kêu ngươi qua đó.”
Thịnh Thanh Thanh cắn cắn môi, không quá tình nguyện. Cô mặc đồng phục dành cho nhân viên, dáng người yểu điệu. Gương mặt trái xoan thanh tú, ở dưới ánh đèn quán bar phá lệ thanh khiết động lòng người.
Có người nói thầm: “Mấy cái khách hàng kia tuy tay chân không đàng hoàng, nhưng ra tay rất hào phóng.”
“Yên tâm, chúng ta là quán bar chính quy.” Quản lý mang giày cao gót đi tới, vỗ vỗ Thịnh Thanh Thanh bả vai, ý bảo cô yên tâm: “Ngươi khéo léo một chút, thật xảy ra chuyện gì liền kêu người tới.”
Thịnh Thanh Thanh đành phải gật đầu: “Ta đây đi lấy rượu.”
“Từ từ.” Một thanh âm gọi cô lại, phía sau phòng nghỉ ngơi của nhân viên, một thiếu niên với gương mặt xinh đẹp, hướng Thịnh Thanh Thanh vẫy tay: “Thanh Thanh, ngươi lại đây một chút.”
Quản lý hỏi: “Nguy Dã, ngươi muốn làm gì? Đừng để cho khách hàng phải đợi lâu.”
“Sẽ không mất nhiều thời gian đâu.” Nguy Dã vươn ba ngón tay, cười khanh khách nói: “Ba phút, chỉ ba phút, chị quản lý làm phiền chị hỗ trợ đem rượu tới.”
Vì tuổi còn trẻ giọng thiếu niên sạch sẽ dễ nghe, bên má má lúm đồng tiền hiện lên, tươi cười ngọt ngào.
"Được rồi.” Quản lý đồng ý, kêu nam phụ vụ đang đứng bên cạnh: “Trương Khôn, ngươi đi lấy rượu đem tới.”
Trương Khôn nhận lấy đơn order, xoay người mặt cuối xuống, thấp giọng mắng câu: “Thật nhiều chuyện.”
Không đến ba phút, cửa phòng nghỉ lại lần nữa mở ra, Thịnh Thanh Thanh bước ra không được tự nhiên. Mặt bị lớp trang điểm dày nặng bao trùm, đuôi mắt kéo dài, thoạt nhìn già hơn mười tuổi.
Quản lý cười: “Nguy Dã, không nghĩ tới ngươi còn có tay nghề thế này, vừa nhanh lại vừa ổn a.”
“Ta trước kia từng làm chuyên viên trang điểm. Chị quản lý và các đồng sự nếu có yêu cầu ta tùy thời cống hiến sức lực nga.” Nguy Dã một bên cười trả lời, một bên tay chân nhanh nhẹn mà cầm lấy cái khay, giúp Thịnh Thanh Thanh bưng bình rượu: “Thanh Thanh vừa tới, kinh nghiệm không đủ, ta đi cùng cô ấy.”
Quản lý nhìn theo hai người đi xa, nghĩ thầm đứa nhỏ này thật đúng là không tồi, làm việc khéo léo đúng chỗ lại không mất sự chân thành.
Nguy Dã bưng khay, đi xuyên qua những tiếng nhạc đang phiêu đãng trong không khí, bước chân nhẹ nhàng ổn định.
“Thanh Thanh, nghe nói trước kia ngươi làm nhân viên phục vụ ở khách sạn, hiện tại đến quán bar làm việc có thể thích ứng hay chưa?” Hắn nhìn về phía Thịnh Thanh Thanh, hứa hẹn nói: “Nếu gặp khó khăn, nhất định phải tới tìm ta.”
“Cảm ơn ngươi vẫn luôn giúp ta.” Thịnh Thanh Thanh đối với đồng nghiệp vẫn luôn giúp đỡ chính mình cảm thấy thực cảm kích: “Thật ngượng ngùng, rõ ràng ngươi nhỏ hơn ta ba tuổi, ta lại luôn là cần ngươi giúp đỡ.”
Nguy Dã ôn nhu mà nói: “Khách khí cái gì, đều là ta nên làm.” Vì ngươi là nữ chính đâu.
Nguy Dã là người đóng vai nhân vật pháo hôi, là một trong những nhân viên xuyên nhanh trong không gian của Chủ Thần, là cái loại bình thường nhất, ở tầng chót nhất. Hắn sau khi chết trói định hệ thống 28354, dựa theo hợp đồng cần làm đủ một trăm cái nhiệm vụ mới có thể thỏa mãn nguyện vọng được sống lại, đạt được tự do.
Ở thế giới này, thân phận của Nguy Dã là một người làm công nghèo khổ.
—— Thời điểm làm việc còn muốn làm việc, thật muốn viết một chữ thảm.
May mà thế giới này cốt truyện rất đơn giản. Vừa có vị máu chó, bao gồm *bá tổng, khế ước, hào môn, ngược luyến, mang bầu chạy…… Tổng kết lại một câu: Cô trốn, anh tìm, bọn họ đều chạy khắp chân trời.
*Bá tổng = bá đạo tổng tài: Tổng tài bá đạo =))))
Mà nhiệm vụ của hắn là đóng vai đồng nghiệp kiêm người theo đuổi nữ chính Thịnh Thanh Thanh, bởi vì thường xuyên giúp đỡ nữ chính và đạt được hảo cảm, do đó làm nam chính ghen tỵ.
Nguy Dã vẫn luôn chờ đến thời điểm làm nhiệm vụ, đỏ rực tiền mặt đổ ập xuống ——
“Cầm mười vạn này, lăn ra khỏi tầm mắt nữ nhân của ta!”
Cảm tạ hành vi từ thiện của bá tổng nam chính, mùa xuân ấm áp.
——
Thời gian tan làm đã là nửa đêm, bên ngoài quán bar đường phố vẫn cứ náo nhiệt.
Rời đi nơi xa hoa truỵ lạc này, Nguy Dã trở lại nhà trệt nhỏ bé cũ nát của mình, phát hiện cửa bị người ta tạt sơn đỏ, viết lên hai chữ to: Trả tiền!
Không sai, nhân vật hiện tại không chỉ là kẻ nghèo hèn, còn đang nợ vay nặng lãi.
Nguy Dã nhìn như không thấy mở cửa, ngã đầu liền ngủ. Ngủ đến giữa trưa nghe thấy có người phá cửa, kêu gào đòi tiền, hắn xốc chăn che lại đầu, hờ hững.
Tỉnh lại lần nữa đã là chạng vạng, ăn xong hai gói mì, Nguy Dã đạp ánh chiều tà hoàng hôn đi ra cửa phòng. Vừa ra khỏi cửa, liền bị hàng xóm xung quanh nhìn bằng ánh mắt khác thường, cộng thêm chỉ chỉ trỏ trỏ.
Hắn phối hợp mà lộ ra biểu tình không thể chịu nỗi mà rũ đầu vội vàng rời đi.
…… Ngủ quên, nếu không đi nhanh thì sẽ đến muộn.
Quán bar Nguy Dã làm việc tên Hình Xăm, được trang hoàng đẹp mắt, theo phong cách kiểu cổ Trung Quốc, hoàn cảnh tuyệt đẹp.
Khi Nguy Dã tới nơi, từ trên xuống dưới tất cả nhân viên đều đang cẩn trọng làm việc, chỉnh tề nghiêm túc, ngay cả luôn luôn lười nhác Trương Khôn đều tràn ngập nhiệt tình.
“Hôm nay có việc gì sao?” Nguy Dã không hiểu bên hỏi đồng nghiệp bên cạnh.
“Không nghe thấy quản lý nói sao?” Đồng nghiệp thấp giọng nói cho hắn: “Hôm nay ông chủ lớn muốn tới, quản lý làm mọi người biểu hiện tốt một chút.”
Hình Xăm quán bar nghe nói rất có hậu trường, ông chủ phía sau màn rất thần bí, còn chưa từng lộ mặt. Nguy Dã cũng cầm giẻ lau lau cái bàn, tò mò mà liếc về phía cửa.
Một lát sau, trước cửa bước vào một đám người. Ở quán bar công tác giám đốc, mấy cái quản lý, đều là các xinh đẹp soái ca mỹ nữ, tầm mắt mọi người lại đều tập trung nhìn một người.
Thanh niên bị quay quanh mặc áo khoác màu xám, vóc dáng rất cao, đôi tay cắm ở trong túi áo, mặt mày trầm lãnh.
Người rất nhanh liền lên lầu, đến khi thân hình biến mất ở cầu thang vẫn còn có nhân viên giương miệng rộng nhìn lên trên xem.
“Không nghĩ tới ông chủ trẻ như vậy…… Thoạt nhìn mới 26-27 tuổi đi? Ta còn tưởng rằng sẽ là một ông già đâu.”
“Nghe nói y mới từ nơi khác đến, sau này sẽ làm việc cố định ở đây.”
Mấy cái nhân viên nữ cùng nhau nhỏ giọng thảo luận, trên mặt đều thực hưng phấn.
Không bao lâu, nhóm lãnh đạo trên lầu đều xuống dưới. Quản lý của bọn họ là chị Uông đi tới, Trương Khôn bỗng nhiên thò lại gần nói gì đó, còn chỉ Nguy Dã.
“Ngươi hôm nay đến muộn?” Chị Uông nhíu mày nhìn về phía Nguy Dã.
“Thực xin lỗi.” Nguy Dã thành thật xin lỗi: “Hôm nay không cẩn thận ngủ quên, trừ tiền lương của ta đi.”
Chị Uông cười cười, nói: “Ngươi luôn luôn nghiêm túc, lần này liền tha cho ngươi, hôm nay về trễ chút đi, đem thời gian làm đủ là được.”
“Cảm ơn chị quản lý.” Nguy Dã cong lên mặt mày.
Cách đó không xa truyền đến một tiếng nói thầm: “Hắn là ngủ quên, ta là có việc mới đến muộn, dựa vào cái gì không trừ tiền lương của hắn, một chút đều không công bằng.”
“Trương Khôn, ngươi còn không biết xấu hổ? Ngươi cũng không nhìn xem chính mình một tuần đến trễ vài lần?” Chị Uông trừng mắt nói: “Ngươi ở ta nơi này đã sớm không còn sự khoan dung!”
Trương Khôn hung hăng trừng Nguy Dã một cái.
Nguy Dã hướng cậu ta cười cười, biểu tình tương đương vô tội, lại thu được đối phương càng thêm phẫn hận ánh mắt.
“Không bị người ghét là tài trí bình thường, người xưa nói không sai.” Nguy Dã ở trong lòng cảm thán với hệ thống.
Hằng năm đóng vai nhân vật, rất nhiều thời điểm không thể bày ra tính cách của chính mình, hắn dưỡng thành thói quen lải nhải trong lòng.
Đáng tiếc 28354 là hệ thống cấp thấp, không có ra công năng nói chuyện phiếm, hắn lại luyến tiếc dùng tích phân đổi giọng nói, mỗi lần đơn phương nói chuyện, chỉ có thể nhận được tiếng máy móc lạnh băng : 【 Tự tìm kiếm thất bại, hãy thử lại một lần nữa. 】
Nhưng mà không biết vì cái gì, lần này âm thanh máy móc không có phản hồi.
Nguy Dã buồn bực mà mở ra giao diện hệ thống, phát hiện giao diện thế nhưng bị đứng máy. Thật kỳ quái, chẳng lẽ là bị *bug?
*Bug: Lỗi phần mềm
Ấn hai lần không thấy biến hoá, Nguy Dã liền không lại chú ý. Có thể là đang bảo trì, trước kia cũng từng có tương tự, chờ hai ngày liền sẽ tự khôi phục.
——
Nguy Dã thiếu nợ lợi tức rất cao, không phải người thường có thể trả được, hắn dứt khoát liền không trả. Đòi nợ gõ cửa càng ngày càng hung hăng, cách ngày chạng vạng, ở trên đường đến chỗ làm có hai người đem hắn chặn lại.
Tối tăm hẻm nhỏ, tên tóc vàng đem cục đàm phun trên mặt đất, cười lạnh tới gần: “Lại trốn a? Ngươi tin hay không, có trốn lên trời ta cũng có thể cho ngươi nằm xuống dưới!”
“Đại ca ngài đừng nóng giận, ta đây liền trả, liền sẽ trả.” Nguy Dã lấy ra tiền nơm nớp lo sợ đưa tới.
Tên đầu vàng bàn tay vung lên rút ra tiền, thấy rõ sau giận dữ: “Thằng nhóc ngươi dám chơi ta ——”
Lời nói còn chưa nói xong, bóng người tựa một trận gió thổi qua bên người.
Đồ ngốc mới ở lại chỗ đó chờ bị đánh đâu.
Nhưng chung quy vẫn chạy không được xa, mắt thấy sắp bị đuổi kịp, bên đường vừa lúc có một chiếc siêu xe đen nhánh chậm rãi chạy tới. Nguy Dã nhẹ nhàng nhảy ra, quay cuồng, xảo diệu mà chạm vào đầu xe.
“Cứu mạng, có người đang đuổi theo ta!”
Xe phanh gấp, tài xế từ trên xe đi xuống, cơ bắp mạnh mẽ, thoạt nhìn là người biết võ.
Tài xế hai mắt như điện đảo qua ba người. Nguy Dã nằm liệt bên cạnh bánh xe, dồn dập thở phì phò, cách đó không xa hai cái lưu manh đang do dự.
Cửa sổ xe kéo xuống. Một giọng nam từ tính nói: “Lão Lý, giúp hắn một phen.”
“Vâng, thưa ngài.” Tài xế liền trả lời.
Nguy Dã nằm ở trên đường lớn, nhìn về phía bên trong cửa sổ xe, màn đêm ánh trăng sáng, chiếu ra một sườn mặt với mũi cao thẳng, góc nghiên tuấn mỹ như là tranh vẽ.
Hắn ngơ ngác ngửa đầu, đối diện tầm mắt của nam nhân, tóc đen ướt lộc cộc rũ ở trên trán, nguyên bản trắng nõn da thịt dính đầy tro bụi cùng mồ hôi.
Giống một con mèo hoang ăn vụng thất bại, hoảng loạn lạc đường.
Nhìn hắn trong chốc lát, người trong xe bỗng nhiên nói: “Lên xe.”
Tài xế còn không có trở về, Nguy Dã ngơ ngác nhìn nhìn chung quanh, mới chỉ chính mình, chần chờ hỏi: “…… Nói ta sao?”
Đối phương gật đầu.
“Ngạch, không cần, ta sẽ làm dơ xe của ngài……”
“Không sao, lên xe đi.”
Đây là một chiếc siêu xe vừa thấy liền biết quý giá cỡ nào, giống như ngủ đông trong đêm khuya, đen nhánh, trân quý dã thú.
Nguy Dã xem không rõ mặt của người trong xe, lại mạc danh cảm thấy đối phương nhìn hắn, ẩn ẩn đang cười.