Chương 78: Sau Khi Hái Hoa Thất Bại (18)

        Sau khi Nguy Dã vào động, những người liên quan đều chờ ở lối vào sau núi.

        Nói chung, bọn họ hoặc là nhìn thấy Nguy Dã thất vọng trở về, hoặc là sẽ nhìn thấy hắn mang Khổ Giới đại sư về, lại không nghĩ rằng sẽ không thấy bóng người.

        Hoàng trưởng lão giật mình nói: "Lẽ nào rơi xuống vách núi? Nhưng tôi rõ ràng nhìn thấy cậu ta đi vào mây mù trên cao!"

        Đến trên cao, trượt chân rơi xuống cũng không phải không có khả năng, vài vị tăng nhân đều niệm kinh.

        Chỉ có Lam Vân chém đinh chặt sắt: "Sẽ không."

        Đợi lâu không thấy người, mọi người thở dài đi về.

        Lam Vân nhíu mày, muốn tự mình đi lên nhìn, nhưng khinh công của y không cho phép, chỉ có thể thỉnh thoảng đi phía sau núi nhìn một chút.

        Chờ đến tận hai ngày sau, y rốt cuộc nhìn đến một bóng dáng mơ hồ.

        Trong hai ngày này Nguy Dã chưa ăn cơm, tốc độ hắn trở về lại nhanh hơn so với khi đi, Lam Vân giật mình phát hiện ánh mắt hắn trong trẻo, hai má ửng hồng, nhìn như tràn đầy sức sống

        "Huynh đây là......?"

        "Khổ Giới đại sư đem công lực truyền lại cho tôi." Y nhận được đáp án vô cùng bất ngờ.

        Nguy Dã trở lại Thiếu Lâm Tự, khi biết được tin tức này, mọi người đều không dám tin.

        Phương trượng cũng là vẻ mặt kinh nghi: "Khổ Giới sư thúc lại có phương pháp truyền công?"

        Ở trên giang hồ còn chưa xuất hiện loại công pháp này, để tránh phiền phức, Nguy Dã nói là do Khổ Giới đại sư tự nghĩ ra.

        "Khổ Giới đại sư đã viên tịch." Nguy Dã chắp tay trước ngực, cúi đầu, trong mắt chứa đựng đầy sự cảm kích: "Ân đức của đại sư, tại hạ luôn ghi nhớ trong lòng."

        Khi hắn đưa ra thỉnh cầu, Khổ Giới đại sư suy tư một lát rồi đồng ý. Lòng từ bi của cao tăng làm người kính nể.

        Phương trượng thở dài một tiếng, chấp tay niệm phật hiệu.

        Nguy Dã không có nghỉ ngơi, lại vào nơi chữa thương.

        Trong nhà bày một thau tắm rất lớn, hai mắt Tông Hạ nhắm nghiền ngồi trong đó. Chung quanh là ba vị trưởng lão Cái Bang mới vừa đến Thiếu Lâm Tự, nội lực tiêu hao rất nhiều làm cho sắc mặt của mỗi người đều mỏi mệt.

        Lam Vân lại kêu người nấu một thùng nước thuốc mới, hơi nóng bay lên, Nguy Dã cởi bỏ áo ngoài bước vào thau tắm.

        Từ bữa tiệc ở Hoa Sơn, Nguy Dã đã nổi danh trên giang hồ, mấy vị trưởng lão đều là người quản lý Cái Bang, ôm quyền nói: "Nguy thiếu hiệp nếu có thể cứu bang chủ của chúng tôi, Cái Bang sẽ thâm tạ!"

*Thâm tạ: cảm ơn sâu sắc

        Nguy Dã tùy ý gật đầu, nâng bàn tay Tông Hạ lên, chạm vào lòng bàn tay của mình.

        Hơi nước phác họa ra dáng người thon dài của hắn, đã thay vài người, trưởng lão Cái Bang cảm kích đồng thời cũng chần chờ, nhỏ giọng hỏi Lam Vân: "Lam đại phu, Nguy thiếu hiệp thật sự có thể chứ?"

        "Nếu huynh ấy không cứu được, các ông chờ nhặt xác cho Tông Hạ đi." Lam Vân nói thẳng ra.

        Lam Vân không thèm để ý Tông Hạ sống hay chết, mấy ngày nay nói chuyện cũng không dễ nghe, các trưởng lão vì tánh mạng của Tông Hạ, chỉ có thể nhẫn nhịn cung kính y.

        "Chúng ta đi ra ngoài, đừng quấy rầy huynh ấy." Lam Vân đem mọi người kêu ra phòng.

        Cửa phòng đóng lại, bầu không khí yên tĩnh.

        Sắc mặt Tông Hạ tối đen, Nguy Dã hít sâu một hơi, chậm rãi khởi động nội lực, từ chỗ lòng bàn truyền vào trong cơ thể Tông Hạ.

        Những người khác khi phát ra nội lực, chỉ cảm thấy rét run không còn sức, nhưng Nguy Dã vừa mới hấp thụ mấy chục năm công lực, cả người nóng đến đau, ngược lại xem như là giảm bớt gánh nặng.

        Vô tình, hắn lâm vào trạng thái nhập định huyền diệu.

        Tông Hạ giống như rơi vào giấc mơ băng hà, tư duy cũng bị đông cứng, không biết chìm vào hỗn độn bao lâu, đột nhiên có một luồng khí nóng bỏng cọ rửa kinh mạch y.

        Thân thể lạnh băng dần ấm lên, y dần tỉnh táo lại.

        Trong bóng tối vô tận đột nhiên lóe lên một chút ánh sáng.

        Tông Hạ theo ánh sáng mở mắt ra, một thanh niên da tuyết trắng tóc đen lọt vào trong tầm mắt.

        Đôi mắt của Nguy Dã nhắm nghiền, đuôi mắt quyến rũ mê người, Tông Hạ nhìn thẳng vào mắt hắn, sững sờ trong giây lát.

        Đi một chuyến quỷ môn quan, đột nhiên tỉnh lại, dường như đã sống qua mấy đời.

        Giọng nói của y rất nhỏ, như sợ phá vỡ mộng đẹp ngọt ngào trước mắt: "Tôi sao thế này?"

        "Huynh không biết? Huynh thiếu chút nữa đã chết." Cặp mắt đào hoa xinh đẹp chậm rãi mở.

        Tông Hạ: "Là...... Em đã cứu tôi?"

        Nguy Dã bảo y nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt: "Không phải tôi thì là ai?"

        Tông Hạ cảm nhận cơ thể, kinh nghiệm dày dặn khiến y rất nhanh liền hiểu ra, đồng tử run lên.

        Nhẹ nhàng hất lòng bàn tay kia ra, nội lực truyền ra bị chặn, Nguy Dã chưa kịp phản ứng, lại bị y bắt được tay: "Em không sao chứ?"

        Nội lực nhiều như vậy có thể hút khô một người.

        Trên mặt Tông Hạ tràn đầy khẩn trương, nhìn kỹ hắn, râu mấy ngày không cạo, nhìn cũng không bẩn, ngược lại càng tuấn tú.

        Nguy Dã khẽ nhíu mày: "Không sao, huynh không biết, tôi phải......"

        Lời nói kế tiếp bỗng nhiên bị đối phương nuốt vào trong miệng.

        Một sợi tóc đen dính bên cánh môi hồng nhuận, môi bị liếm mút, sợi tóc cũng bị Tông Hạ ăn.

        Tông Hạ hít một hơi thật sâu, hôn đến càng nhanh và sâu, y giống như lạc đường trên sa mạc, đụng phải nguồn nước duy nhất có thể cứu vớt mình.

        Đôi tay buông thõng trong nước của Nguy Dã vô thức vỗ hai cái, nước bắn tung toé giữa hai người.

        Tông Hạ buông môi hắn ra, nhưng vẫn cứ ôm chặt hắn, cánh môi bị cắn đau, hắn mở to đôi mắt ướt át, không dám tin tưởng mà lên án: "Đây là cách huynh cảm ơn người cứu mạng mình sao?"

        "Ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp, là em dạy tôi."

        Nguy Dã đột nhiên nhớ tới cảnh được Tông Hạ cứu ra khỏi mặt nước lần thứ hai, mình từng nói đùa như thế.

        Bỗng nhiên Tông Hạ ôm hắn càng chặt, Nguy Dã không khỏi kêu một tiếng, nghe thấy giọng nói khàn khàn bên tai, lật lại chuyện cũ: "Em để cho Tiêu Sơ Bạch đến gần, còn nói tôi quản không được?"

        "Tôi phải quản." Hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai, râu cạ lên da thịt, Nguy Dã cảm thấy cổ mình đều sắp bị cạ đến đỏ, còn nghe được đối phương cười nói: "Em thật mềm."

        Nguy Dã tức giận đấm y một cái: "Đừng cạ vào người tôi, huynh thật phiền."

        Lần này không khống chế được lực đạo, Tông Hạ che ngực ho khan.

        Nguy Dã cứng đờ: "Huynh không sao chứ?"

        Hắn quên là mình vừa có thêm nội lực mới, lần này nếu không cẩn thận đấm chết Tông Hạ, hắn biết khóc với ai đây.

        Tông Hạ che ngực dựa vào thành thau tắm, thở dài một hơi.

        Y liếc mắt nhìn đáy nước, buồn bã nói: "Tôi là muốn thị tẩm, đáng tiếc có lòng mà không có sức."

        Trạng thái hiện tại của Nguy Dã giống như ăn nhiều đồ bổ, cái hôn vừa rồi làm hắn có chút hưng phấn. Nguy Dã vừa tức vừa xấu hổ, mắng: "Cút! Ai thèm tên ăn mày thúi là huynh!"

        Tông Hạ bị mắng nhưng lại cười ra tiếng.

        "Huynh cười cái gì?"

        "Bị em mắng làm tôi cảm thấy thoải mái......" Tông Hạ nhỏ giọng cười, bỗng nhiên cúi đầu, lặn xuống đáy nước.

        Nước gợn sóng, Nguy Dã hoảng loạn kêu, cùng với...... Tiếng thông báo độ hảo cảm đã đầy.

        Tông Hạ từ nhỏ đã luyện tập võ công, y có thể nín thở thật lâu, một lúc sau, mới thấy bọt nước tách ra, Tông Hạ giơ tay vén mái tóc ướt trên đỉnh đầu: "Tôi cảm thấy vết thương của tôi đã lành, tôi không nhịn được......"

        "Không nhịn được cũng phải nhịn!" Cửa phòng đột nhiên bị người đá văng.

        Lam Vân nổi giận đùng đùng xuất hiện trước cửa, Nguy Dã thoáng nhìn, còn thấy mấy vị trưởng lão Cái Bang.

        Các vị trưởng lão Cái Bang ôm quyền, cũng không biết là đối với ân nhân Nguy Dã, vẫn là đối với Tông Hạ mới vừa tỉnh đã không yên phận, ôm quyền xong thì xoay người đi.

        Nguy Dã: "......"

        Những lời âu yếm sến súa của Tông Hạ bị nghe thấy, không biết sau này bang chúng sẽ đánh giá vị bang chủ này thế nào.

        Lam Vân thoáng nhìn vạt áo dính ướt của Nguy Dã, xoay người lại đóng cửa. Y tức giận nói với Tông Hạ: "Tôi đi bốc thuốc một hồi, huynh tỉnh lại liền không yên phận!"

        Nguy Dã yên lặng ở trong lòng phản bác, ai nói chỉ là một hồi.

        Hắn ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác: "Đã qua bao lâu?"

        "Huynh ở đây đã được bảy tám canh giờ." Lam Vân nói chuyện với hắn lại nhẹ nhàng: "Ca ca mau ra đây, nước sắp lạnh."

        Tông Hạ nói: "Còn chưa lạnh."

        Nguy Dã dùng khuỷu tay chọt chọt y, nhẹ giọng nói: "Nếu không phải Lam Vân giúp huynh xem vết thương, huynh hiện tại đã chết."

        Tông Hạ tuy rằng chướng mắt Lam Vân, lại là người tri ân báo đáp, y ôm quyền, nghiêm mặt nói: "Cảm ơn, Tông mỗ thiếu cậu một ân tình."

        Lam Vân lạnh lùng nói: "Tôi không phải vì giúp huynh, nếu không có Nguy ca ca, huynh sẽ chết càng sớm."

        Tông Hạ đánh giá người thiếu niên này một lát, hơi mỉm cười, y kiêng kị Tiêu Sơ Bạch, lại không đem Lam Vân để vào mắt: "Vẫn là phải cảm ơn."

        "Lần trước...... Cũng phải cảm ơn cậu."

        Sắc mặt Lam Vân thay đổi.

        Lần trước, trừ lần ở Nam Phong Lâu kia, y không thể nghĩ ra là lần nào khác.

        Ở tốc độ mắt thường có thể thấy được, đôi mắt Lam Vân trở nên đỏ.

        Thấy Lam Vân sắp tức giận, Nguy Dã dùng tay đập xuống mặt nước, nhảy ra thau tắm.

        Trung y màu trắng dính ướt ở trên người, tầm mắt Lam Vân bị bọt nước ngăn cản, chỉ thoáng nhìn thấy một chút da thịt trắng nõn, khi Nguy Dã uyển chuyển nhẹ nhàng rơi xuống đất, quần áo đã bị nội lực hong khô.

        Tông Hạ thấy vậy cười ha ha, bị Nguy Dã trừng một cái. Xoay người nhìn về phía Lam Vân, nhẹ giọng nói: "Cậu có thể xem lại vết thương cho y được không?"

        Lam Vân chỉ tùy ý liếc nhìn Tông Hạ một cái, trong giọng nói áp chế sát khí: "Không chết được."

        Tông Hạ nhặt về một cái mạng, nhưng Lam Vân nói, trước khi chưởng ấn trên ngực biến mất, không thể sử dụng nội lực.

        Trong khoảng thời gian này Nguy Dã không biết tin tức bên ngoài, khi ra tới, nhận được một tin lớn.

        Ngự Kiếm Sơn Trang cùng phái Hoa Sơn chiêu cáo thiên hạ, muốn hợp tác tiêu diệt Thất Tinh Các, trong chốn võ lâm các môn phái chính đạo lớn nhỏ đều có người từng bị Thất Tinh Các giết hại, trong lúc nhất thời sôi nổi hưởng ứng.

        Nghe nói, bọn họ đã tìm được hai cái phân đàn của Thất Tinh Các, đang tìm hiểu nguồn gốc, tìm kiếm tổng đàn Thất Tinh Các.

        Người lãnh đạo hành động lần này là cha của Tiêu Sơ Bạch, Tiêu lão trang chủ.

        Thực lực của ông cao thâm khó đoán, Nguy Dã thoáng yên tâm, nhưng vẫn là lo lắng cho Tiêu Sơ Bạch đang ở tiền tuyến đơn độc đối mặt với thợ săn.

        Tiêu trang chủ sẽ đem đứa con trai sợ chó nhốt cùng chó điên, thủ đoạn giáo dục con trai vô cùng tàn bạo, chỉ sợ sẽ không ở bên bảo vệ Tiêu Sơ Bạch.

        Việc lớn như vậy, Cái Bang tất nhiên cũng muốn tham dự, nhưng cơ thể Tông Hạ không thể bôn ba, ở lại Thiếu Lâm Tự dưỡng thương, các vị trưởng lão cùng bang chúng xuất phát trước.

        Nguy Dã cũng đi theo đội ngũ Cái Bang.

        Trước khi đi, hắn cùng Tông Hạ tạm biệt có chút lâu, dẫn tới ánh mắt các trưởng lão nhìn hắn cũng khác.

        Lời đồn quả nhiên là sự thật, bang chủ cùng Đào Hoa Khách có gian tình?

        Ánh mắt Lam Vân đảo qua bọn họ, không vui nói: "Nhìn cái gì mà nhìn?"

        Các trưởng lão dời tầm mắt.

        Vị Lam đại phu vẫn luôn đi theo Nguy thiếu hiệp, biểu hiện như là cầu mà không được.

        Quan hệ hỗn loạn như thế, bang chủ của họ là người thắng, trong lòng bọn họ dâng lên sự kiêu ngạo kì lạ.

        Mấy ngày sau, Cái Bang gia nhập đội ngũ chính đạo. Nguy Dã đang muốn đi tìm Tiêu Sơ Bạch, bỗng nhiên biết được một cái tin dữ --

        Có sát thủ lén vào trong đội ngũ, Tiêu lão trang chủ bị ám sát trúng kịch độc!

        Lúc Nguy Dã chạy tới nơi, Tiêu Liên Thanh đã khóc đến đôi mắt đều sưng lên, nàng khóc lóc kể lể: "Sát thủ kia bị chúng tôi bắt được liền tự sát, danh y trên giang hồ xem qua đều nói giải không được. Ca ca còn ở bên ngoài tiêu diệt sát thủ, tôi nên làm gì bây giờ?"

        Lam Vân chóp mũi nhẹ ngửi, mở miệng: "Này độc tôi từng phối."

        Lập tức, có người kêu to một tiếng, muốn rút kiếm: "Thì ra nó có liên quan đến cậu!"

        Nguy Dã nhíu mày: "Năng lực hiểu biết của các hạ có vấn đề, cậu ấy từng phối loại độc này, cùng Tiêu trang chủ trúng độc có liên quan gì?"

        Được Nguy Dã che chở, làm thể xác và tinh thần Lam Vân thấy thoải mái, khi Nguy Dã quay đầu hỏi y có thể giải loại độc này hay không, y cười cong mắt: "Ca ca nói có thể, thì tôi đây có thể giải."

        Trên giang hồ nhất không thể đắc tội đó là đại phu, rốt cuộc không ai mình đồng da sắt, luôn có lúc bị thương bị bệnh.

        Từ khi Lam Vân cứu Tông Hạ, liền bị người của Cái Bang gọi "Lam đại phu", cứu xong Tiêu trang chủ, mỗi người đều cung kính y, gọi y "Lam thần y".

        Mới tới Trung Nguyên lang bạt tên tuổi đã vang dội.

        "Nhưng tôi rõ ràng là chơi độc mà." Lam Vân cũng không để ý danh lợi.

        Y được sắp xếp ở trong căn phòng trên lầu của quán trọ, buổi tối mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy ánh trăng sáng ngời.

        Dưới ánh trăng hiện lên một bóng người uyển chuyển nhẹ nhàng.

        Nội lực trong cơ thể Nguy Dã hiện giờ tăng vọt, thường xuyên cần tiêu hao một ít. Trên đường đi, Lam Vân thường thấy một màn như này.

        Y ngồi bên cửa sổ, tay chống cằm, ánh mắt si ngốc nhìn.

        Sau lần bị Tông Hạ kích thích, y mơ một giấc mộng đẹp.

        ...... Đêm đó, người ở trong phòng biến thành bản thân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play