Chương 68: Sau Khi Hái Hoa Thất Bại (8)

        Sáng sớm, nắng xuyên qua ô cửa sổ, chiếu sáng cả căn phòng. Tông Hạ mang theo sự thoả mãn của đêm qua mà mở mắt, cảm thấy trong lòng ngực trống vắng, đột nhiên ngồi dậy.

        Áo lót màu trắng tản ra, lộ ra cơ ngực, mơ hồ có thể thấy được những vết cào. Tông Hạ bước xuống giường, lại không tìm thấy người tạo ra những vết cào này.

        Căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại mình y.

        Ồ, còn có cái xác không đầu của Chu Kỳ đang ở trong góc phòng.

        Trên bàn có một tờ giấy, chữ viết rồng bay phượng múa: “Ơn giải độc, không có gì cảm kích. Hại bang chủ phá công, tại hạ hổ thẹn không thôi, không còn mặt mũi để gặp lại, từ biệt tại đây.”

        Nói tóm lại là không muốn chịu trách nhiệm.

        Sắc mặt Tông Hạ biến thành màu đen, tức tới cười.

        Phá đồng tử công của y còn muốn chạy? Tên trộm này thật tiêu sái!

        Tông Hạ mặc thêm quần áo, bước ra cửa phòng, ngoài thuyền hoa có đệ tử Cái Bang đang đợi. “Bang chủ, sát thủ hôm qua ngài bắt được đã tự sát.”

        “Đã chết?” Tông Hạ khẽ nhíu mày: “Cái gì cũng chưa nói sao?”

        “Là thuộc hạ trông coi không chu toàn.” Đệ tử kia cúi đầu nói: “Gã không chịu nói gì, nhưng thuộc hạ ở trên người gã tìm hình xăm của Thất Tinh Các, nhìn đồ án, có thể kết luận cấp bậc sát thủ của gã là đàn chủ.”

        Võ công của tên sát thủ ngày hôm qua đã thuộc hạng tốt trên giang hồ, Nguy Dã không thể đối phó được. Tông Hạ nghĩ đến hắn lúc này lẻ loi một mình, buồn bực vừa rồi đều tiêu tán, biến thành sầu lo.

        “Truyền lệnh đến các phân đà, tiếp tục tìm kiếm tung tích của Nguy Dã. Nếu thấy hắn gặp nguy hiểm, cố gắng hết sức để giúp đỡ.”

        “Dạ vâng.”

        Dừng một chút, Tông Hạ tiếp tục nói: “Trên lầu có cái xác không đầu, là của hái hoa tặc Chu Kỳ, kêu người đem xác đưa đến chỗ Bạch Mi Thần Bộ.”

        Nguy Dã không biết khi Tông Hạ  tỉnh dậy không thấy mình thì sẽ như thế nào, nhưng những lời đồn xấu về hắn đã lắng xuống.

        Chu Kỳ bị bắt, trong một đêm, việc hắn bị Chu Kỳ hãm hại truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Nguy Dã ngồi khách điếm nghe thấy thực khách thảo luận.

        “Nếu Đào Hoa Khách không phải hái hoa tặc, vì sao ban đêm lại xông vào Ngự Kiếm Sơn Trang?”

        “Tôi có người thân làm người hầu ở Ngự Kiếm Sơn Trang, nghe nói việc đêm đó rất lớn, rất nhiều người đều nghe thấy, Nguy Dã nói là ngưỡng mộ phong thái của Tiêu Thiếu trang chủ, mới lặng lẽ đến, không ngờ lại chọc giận Tiêu Thiếu trang chủ.”

        “Người mới bước ra giang hồ, không biết trời cao đất dày cũng thật bình thường.” Có người giống như hiểu được, đầy vẻ tự tin mà nói.

        Cũng có người đưa ra nghi vấn: “Người thường sao có thể thoát khỏi vòng vây của Ngự Kiếm Sơn Trang?”

        “Tôi đã sớm muốn nói điều này!” Một người vỗ án tán dương: “Nguy Dã không những chạy thoát trong tay Tiêu Thiếu trang chủ, hắn còn tồn tại dưới sự truy nã của Ngự Kiếm Sơn Trang lâu như vậy. Nghe nói vô số hiệp sĩ tìm hắn, ngay cả gương mặt cũng chưa gặp qua……”

        “Xem ra Đào Hoa Khách mới xuất hiện này là kẻ có tài, rất có bản lĩnh, thực lực thế này, cần gì phải đi làm hái hoa tặc để bị người ta chán ghét?”

        Trong nhất thời, danh tiếng của Đào Hoa Khách lại lưu truyền trên giang hồ, cũng chỉ có Cái Bang mới có hiệu suất như thế.

        Nguy Dã thật biết ơn Tông Hạ đã ra tay giúp hắn, chỉ thấy khó hiểu là, danh hiệu tục khí kia sao còn treo trên đầu hắn?

        Danh hiệu của người giang hồ, hơn phân nửa là có liên quan đến võ công của người đó, việc làm đi liền với danh tiếng.

        “Danh hiệu này vừa nghe đã thấy không phải người đàng hoàng.” Nguy Dã thở dài.

        【 ký chủ không cần lo lắng, về sau có người làm khó em, tìm Tông Hạ là được. 】

        “Còn tốt, y không giúp thì em cũng có thể tự giải quyết.” Nguy Dã lại có chút nghi hoặc: “Em cảm thấy anh có chút kì lạ?”

        Hệ thống máy móc âm:【 không có, anh thực bình thường mà. 】

        Nguy Dã hiểu ra: “Anh thật bình tĩnh nha! Còn nói lời tốt đẹp về Tông Hạ!”

        Trước kia ở thời điểm này, cảm xúc của 001 đặc biệt thăng trầm, như thể CPU sắp nổ tung.

        001 thản nhiên nói:【 Anh ngẫm lại, ghen ăn tức ở với chính mình thì quá vô nghĩa. Chờ thu về các mảnh nhỏ, tất cả ký ức đều là hồi ức tốt đẹp của hai ta, tưởng tượng như thế là có thể vui vẻ chấp nhận. 】

        Nguy Dã phân tích một chút, cảm thấy chắc là y đã chết lặng.

        Sau khi rời khỏi Tông Hạ, Nguy Dã nhàn nhã lên đường.

        【 Mặt nạ 】có tác dụng trong thời gian hạn định là ba ngày, sát thủ lấy đi đầu Chu Kỳ đang vui mừng trở về khoe thành tích.

        Nguy Dã vừa tưởng tượng đến cảnh tượng thợ săn nhìn thấy đầu giả, liền không khỏi nhếch khóe môi, cảm thấy vẻ mặt của thợ săn nhất định sẽ rất kích động.

       Khi đến lần truy sát tiếp theo, Nguy Dã có thể cảm nhận được lửa giận của đối phương  —— lần thứ bảy có tới ba tên sát thủ.

        Sát thủ càng cao cấp càng hiếm thấy, thật có thể nói là một trận ám sát long trọng.

        Nguy Dã không có cơ hội thắng, nên hắn cố gắng chạy chạy.

        Sát thủ vốn tưởng rằng giết hắn dễ như ăn bánh, không ngờ năng lực chạy trốn của Ngụy Dã lại rất tốt, không bị ba gã cao thủ lấy mạng.

        Nhưng mà Nguy Dã chỉ có một mình, không bao lâu, hắn lại bị ba người chặn đường ở trong rừng.

        Giữa trưa, ánh mặt trời chói chang xuyên qua kẽ lá, chiếu lên trên mặt.

        Bầu không khí trong rừng thật ngột ngạt, luồng sát khí lạnh lẽo lặng lẽ tràn ngập trong không gian.

        Nguy Dã dựa lưng trên thân cây, khẽ thở dài một cái: “Tại hạ có tài đức gì làm ba vị cao thủ phải ra tay? Thật làm người thụ sủng nhược kinh.”

        Không có người trả lời Nguy Dã, bầu không khí yên lặng, ba người đồng thời cử động, như là sợ bị những người khác cướp công, một người so với một người tấn công càng nhanh.

        Nguy Dã quay người đạp lên cái cây lớn phía sau. Hắn uyển chuyển nhẹ nhàng như yến, trong chớp mắt đã tới chỗ cao nhất.

        Bỗng nhiên, một con rắn đột nhiên từ trên ngọn cây rơi xuống, xẹt qua trước mặt, Nguy Dã thiếu chút nữa ném ám khí trong tay, hắn theo bản năng nhìn theo con rắn kia, nhìn thấy nó đang ở trên mặt của một tên sát thủ.

        Tên sát thủ đang leo lên cây thì kêu lên một tiếng, rơi xuống từ giữa không trung.

        Một tên sát thủ kinh ngạc kêu lên: “Ở đâu ra nhiều độc vật như vậy?!”

        Không biết từ lúc nào, dưới gốc cây có rất nhiều động vật bò sát, Nguy Dã sởn tóc gáy, lập tức nhảy ra xa.

        Chợt nghe một giọng nói mềm nhẹ gọi: “Nguy ca ca.”

        Lam Vân xuất hiện cách đó không xa. Nguy Dã ngạc nhiên: “Là cậu?”

        Sau lưng vang lên tiếng binh khí bén nhọn va chạm, Ngụy Dã lùi lại một bước, quay đầu lại liền nhìn thấy rắn rết đang vây quanh đám sát thủ, trong khoảng thời gian ngắn sắc mặt của họ đều biến thành màu đen.

        Lam Vân khẽ vỗ tay, độc vật càng thêm hung mãnh nuốt sống ba gã sát thủ.

        Nguy Dã ngửi thấy mùi tanh, không khỏi nhăn mày.

        Lam Vân thoáng nhìn vẻ mặt của hắn, như buồn rầu mà nhăn mũi: “Không dễ ngửi đi? Tôi cũng cảm thấy khó ngửi, nhưng là là vì cứu huynh……”

        Lời còn chưa dứt, y nhìn thấy Nguy Dã xoay người.

        Lam Vân vội chạy theo sau, kêu “Ca ca” “Ca ca” không ngừng, Nguy Dã tăng tốc bỏ y cả một đoạn.

        Ra khỏi rừng rậm, Nguy Dã ở nhà trà nghỉ chân, một lát sau, phía đối diện bàn có một người ngồi xuống.
Nguy Dã đứng dậy rời đi.

        Nhưng dù hắn dừng chân ở đâu, Lam Vân đều đi theo.

        “Sao cậu cứ như âm hồn không tan thế?” Nguy Dã dừng bước chân.

        “Cuối cùng huynh cũng chịu nói chuyện với tôi nga.” Lam Vân vui sướng mà nở nụ cười, y nói: “Bởi vì tôi ở trên người huynh hạ truy tung cổ á.”

        Nguy Dã lạnh lùng nói: “Cậu muốn gì.”

        “Tôi không muốn gì cả, ca ca không phải đã đồng ý yêu cầu của tôi sao.”

        Nguy Dã: “……” Cậu còn mặt mũi để nói?

        Lam Vân thấy hắn tức giận, mặt dày nói thêm: “Không sao, huynh bây giờ không đồng ý, thì tôi vẫn sẽ đi theo huynh.”

        Y cười tủm tỉm nói: “Dù sao tôi cũng rất thích ở bên cạnh ca ca.”

         Như một viên kẹo đường dính người.

        Nguy Dã nhắm mắt, nói: “Dù sao cậu đã cứu tôi một lần, nói yêu cầu đi.”

        Chỉ là nghe thôi, mà không phải đồng ý làm. Lam Vân rũ vai xuống, y biết Nguy Dã không thích nhìn thấy mình, cũng không dài dòng nữa, trực tiếp nói ra mục đích của mình.

        Y muốn Nguy Dã dẫn y đi gặp sư phụ hắn.

        Nguy Dã: “Cậu biết sư phụ tôi là ai?”

        “Người khác không biết, nhưng tôi biết rất rõ.” Lam Vân chậm rãi nói: “25 năm trước, đứng đầu Ác Nhân Bảng trên giang hồ là một tên hái hoa tặc, ông ta thủ đoạn tàn nhẫn, bắt cốc cưỡng bức, hại rất nhiều người phụ nữ.”

         Sư phụ của Nguy Dã tên là Chu Xán, từng là người trong giang hồ, vô số người muốn bắt ông ta, ông ta dựa vào khinh công xuất chúng cùng tài dịch dung sống ung dung ngoài vòng pháp luật.

        “Sao cậu biết được?” Nguy Dã nhìn về phía y, Lam Vân híp híp mắt, cười nói: “Bởi vì ông ta là người tôi muốn giết.”

        Nguy Dã nghe vậy ánh mắt hơi chuyển động, Lam Vân đánh giá vẻ mặt của hắn, ý cười trong đáy mắt: “Xem ra tôi nên nói điều này sớm hơn, có đúng không? Nguy ca ca là người tốt nên sẽ *đại nghĩa diệt thân!”

*Đại nghĩa diệt thân: Nghĩa câu này là vì đại nghĩa người thân cũng giết. Câu này được dùng để nói về một tinh thần đề cao việc hy sinh cái riêng để vì cái chung.

        Nguy Dã đúng là có ý muốn giết Chu Xán.

        Nguyên chủ là cô nhi, khi còn nhỏ bị Chu Xán nhận làm đồ đệ, trong trí nhớ thì cả người Chu Xán mọc đầy nhọt độc, vừa xấu xí lại biến thái.

        Ông ta nhận hai cái đồ đệ, trừ dạy dỗ võ công, thì còn dạy bọn họ khinh rẻ phụ nữ, sau khi hai người học xong, lại để bọn họ xuống núi, yêu cầu bọn họ đi hại con gái nhà lành, để giải nỗi hận trong lòng ông ta.

      Nguy Dã không biết loại thù hận này bắt đầu từ đâu, nhưng sau khi đi cùng Lam Vân hai ngày, hai người đã có thể nói chuyện bình thường với nhau, hắn từ trong miệng Lam Vân biết được quá khứ của Chu Xán.

        Thì ra năm đó Chu Xán từng đến Miêu Cương, dựa vào bộ dạng đoan chính lừa một cô gái người Miêu, ông ta háo sắc, chỉ biết phong lưu khoái hoạt, lại không hiểu được cổ thuật của người Miêu rất lợi hại.

        Cô gái người Miêu đó trao thân cho Chu Xán xong, sợ ông ta thay lòng đổi dạ, nên hạ tình cổ lên người ông ta.

      Lam Vân thờ ơ nói: “Người trúng tình cổ, nếu cùng người khác hoan ái, da thịt sẽ thối rữa chảy mủ, đau đớn không thể chịu nổi.”

      “Tình cổ sẽ không làm chết người, kẻ phản bội phải chịu đau đớn tới khi sinh mệnh kết thúc, hoặc là giết chết người giữ mẫu cổ.”

      Sau khi Chu Xán vứt bỏ cô gái người Miêu đương nhiên sẽ tiếp tục hại các cô gái khác.

      Lúc đầu, ông ta không biết mình trúng tình cổ, còn tưởng rằng là nhiễm bệnh giang mai một loại bệnh lây qua đường tình dục, trong khoảng thời gian đó, ông ta muốn kéo người khác chôn cùng, nên điên cuồng gây án.

      Nhưng mà không có ai bị lây bệnh, người ông ta lại càng hư thối nghiêm trọng, được người chỉ dẫn về Miêu Cương tìm cô gái người Miêu kia, nhưng tìm không được.

      Cuối cùng Chu Xán biến thành một quái vật toàn thân thối rữa, từ đây ông ta hận phụ nữ, lòng tràn đầy ý muốn trả thù vặn vẹo.

      Nguy Dã hỏi: “Cô gái người Miêu Cương kia……”

      Lam Vân nói: “Là cô mẫu của tôi.”

      Nguy Dã nhớ tới lần đầu gặp y, vừa lúc ở gần chỗ của Chu Kỳ, xem ra lúc ấy y đang theo dõi Chu Kỳ.

      Lúc này hai người đang trên đường lên núi, buổi đêm trong rừng, màn trời chiếu đất.

      Trước lửa trại, Lam Vân lay ngón tay, “Chu Kỳ đã bị người giết, chờ tôi tìm được Chu Xán, là có thể báo thù cho cô mẫu. Còn Nguy ca ca huynh……”

      “Tôi thế nào?” Nguy Dã híp mắt nhìn y.

      Lam Vân nháy đôi mắt, tươi cười thực ngọt: “Tất nhiên chúng ta là bạn bè sống chết có nhau!”

      Nguy Dã đang muốn đưa Lam Vân hai chữ “Ha hả”, chợt nghe những tiếng bước chân ở nơi xa, thanh âm rất nhỏ, đều là người biết võ công.

       Đoàn người đã đi tới, Lam Vân “Oa” một tiếng.

      Nguy Dã đưa lưng về phía bọn họ, đang muốn quay đầu lại xem, thân thể bỗng nhiên bay lên trời.

      Hắn không hề đề phòng bị bế lên Lam Vân, như đang cưỡi trên cánh chim đại bàng.

      “Suỵt.” Lam Vân làm động tác im lặng, bắn ra ngọn gió, dập tắt ngọn lửa trên mặt đất.

      Cùng lúc đó, người tới đã xuất hiện trong mắt Nguy Dã.

      Dưới ánh trăng sáng là thân hình của Tiêu Sơ Bạch.

      Lam Vân ghé sát vào tai hắn, nhỏ giọng nói: “Nếu bị y nhìn thấy, huynh sẽ rất thảm đó.”

      Nguy Dã nhẹ nhàng gật đầu.

      Hắn yên lặng ngồi cùng Lam Vân, chăm chú nhìn Tiêu Sơ Bạch dưới gốc cây, lúc quay đầu, lộ ra phần cổ trắng nõn, trắng đến phản quang.

      Ánh sáng mờ ảo, hình dáng của lá cây đều không thấy rõ, ánh mắt của Lam Vân lại bị kia chiếc cổ thon dài kia hấp dẫn.

      Sự xao động của đêm đó đột nhiên ùa về trong tâm trí y, tim Lam Vân đột nhiên đập nhanh.

      “Nguy ca ca……” Hơi thở để sát vào, dừng ở bên tai.

      Nguy Dã ngoái đầu lại nhìn y, lộ ra ánh mắt nghi hoặc, lại nghe 001 ở trong đầu tức giận nói:【 Lam Vân đáng ghét, nhân cơ hội lợi dụng em! 】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play