Chương 49: Ở Tận Thế Dựa Mặt Ăn Cơm (8)
Nguy Dã đến viện nghiên cứu đã mấy ngày, dần dần thích ứng với công việc, hắn lớn lên đẹp, tính nết cũng hiền lành, Hàn Diệu cùng một ít người đều thực chiếu cố hắn.
Nhưng cũng không thiếu người bất mãn. Nghiêm Vi Duyệt là người đứng đầu viện nghiên cứu, lại có quyền, hắn có thể đi theo phía sau Nghiêm Vi Duyệt, không khỏi bị người ghé mắt.
Có người cố ý lấy một ít vấn đề thâm ảo tới làm khó dễ hắn, Nguy Dã rốt cuộc chưa học xong đại học, so với những nghiên cứu viên đó còn kém xa, chỉ có thể ngượng ngùng mà cười: “…… Xin lỗi, tôi không biết.”
Nhận lại sự cười nhạo.
Hàn Diệu an ủi hắn đừng để ở trong lòng, những người đó là ghen ghét hắn.
“Chính là tôi hiểu biết quá ít, hiện tại chỉ là vận may tốt mà thôi.” Nguy Dã thấu hiểu mà cười cười: “Tôi còn có rất nhiều thứ muốn học.”
Hắn tự mình hiểu lấy, nhưng cũng có sự tự tin, không hề nhụt chí.
“Như vậy mới đúng.” Hàn Diệu thưởng thức mà vỗ bờ vai của hắn. Hai người một trước một sau đi vào phòng thí nghiệm, Nguy Dã ở dưới sự chỉ đạo của cậu ta làm mấy cái thực nghiệm sinh vật cơ bản.
Sau khi làm xong thực nghiệm đang rửa tay, Hàn Diệu buồn bực mà lắc bình thuốc khử trùng: “Sao lại hết nhanh như vậy.”
Nguy Dã: “À ừ…… Tôi có thể dùng tích phân đổi một lọ không?”
“Cậu muốn một lọ thuốc khử trùng đem về nhà dùng?” Hàn Diệu trêu đùa: “Khó trách giáo sư Nghiêm nhìn trúng cậu, cậu cũng có thói ở sạch đi?”
“Cũng có? Còn có ai có thói ở sạch sao.” Nguy Dã tò mò.
“Ha ha, đương nhiên là……” Hàn Diệu cười một tiếng, còn chưa dứt lời, chợt nghe cửa bị nhẹ nhàng gõ vang.
Nghiêm Vi Duyệt đứng ở cửa, mỉm cười nhìn cậu ta.
“Ngài tới từ khi nào vậy?” Hàn Diệu mặt nghẹn đỏ, cậu cười gượng vài tiếng, tìm cớ đi khỏi.
Nguy Dã tắt vòi nước. Ánh mắt Nghiêm Vi Duyệt nhìn bàn tay trắng nõn của hắn: “Thuốc khử trùng ở nơi đó, lúc đi cậu có thể lấy một lọ.”
Giọng nói vẫn ưu nhã êm tai.
Nguy Dã nhẹ nhàng “Oa” một tiếng, thẹn thùng tươi cười: “Cảm ơn thầy Nghiêm.”
“Cậu không phải học sinh của tôi, sao lại gọi tôi là thầy?”
“Tuy rằng hiện tại không thể đi học, nhưng em thấy mình vẫn là một sinh viên…… Muốn học một ít tri thức từ ngài.” Nguy Dã nói: “Ngài không thích sao?”
Nghiêm Vi Duyệt thực hiền hoà mà mỉm cười nói: “Đương nhiên có thể.”
Làm trợ lý, Nguy Dã chủ yếu là dựa theo lời của Nghiêm Vi Duyệt mà làm việc.
Hắn đi theo Nghiêm Vi Duyệt vào văn phòng của y, Nghiêm Vi Duyệt cho hắn một xấp giấy báo cáo thật dày, làm hắn sao chép số liệu trong đó.
Bàn làm việc rất lớn, Nguy Dã lấy cái ghế ngồi đối diện y, bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Ngòi bút sàn sạt rung động, vùi đầu viết trong chốc lát, lại ngẩng đầu, Nghiêm Vi Duyệt đã đứng dậy đi ra ngoài.
Trên bàn có cái mắt kính, viền bạc tinh tế ôn tồn lễ độ. Đại đa số người mang mắt kính sẽ có thói quen đẩy mắt kính, nhưng ở chung mấy ngày nay, Nguy Dã chú ý tới Nghiêm Vi Duyệt chưa bao giờ như vậy.
Nguy Dã híp mắt nhìn mắt kính trên bàn, phát hiện là kính phẳng.
Thì ra là dùng để trang trí, còn tưởng rằng y bị cận đâu.
Đúng lúc này, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên ở sau người, Nghiêm Vi Duyệt đã trở lại. “Mệt sao?”
Nguy Dã làm bộ chính mình đang xem sách trên bàn, hắn chỉ vào một quyển trong đó, ngượng ngùng nói: “Em đang xem cái này.”
“Em cảm thấy chính mình cần học bù, có thể cho em mượn quyển sách này không?”
Nghiêm Vi Duyệt mang mắt kính lên, tầm mắt dừng ở trên tay hắn, móng tay trong sáng, vừa sạch sẽ lại đẹp, ngón tay thon dài. Xuống chút nữa, trên trang giấy là chữ viết tuyệt đẹp, bút ký trật tự rõ ràng.
“Nếu cậu muốn học tập, tôi kiến nghị cậu xem quyển này trước.” Y ôn hòa mà cười, rút ra một quyển sách khác: “Này là thần kinh sinh vật học cơ bản.”
“Cảm ơn thầy.” Nguy Dã cẩn thận nhận lấy, lộ ra nụ cười cảm kích: “Em sẽ yêu quý nó.”
Hắn cúi đầu tiếp tục sao chép, nửa giờ sau đã giao lại tài liệu.
Nghiêm Vi Duyệt gật đầu nói cũng không tệ, nhìn trong chốc lát, ngước mắt hỏi hắn: “Trong khoảng thời gian này ở viện nghiên cứu thấy thế nào, có thích ứng chưa?”
Nguy Dã liên tục gật đầu: “Thực tốt, đãi ngộ khá hơn nhiều so với những công việc khác.” Hắn thành thật biểu hiện ra chính mình sợ chịu khổ: “Bên ngoài quá nóng, viện nghiên cứu còn có điều hòa.”
Nghiêm Vi Duyệt hơi mỉm cười.
Nguy Dã ngay từ đầu còn không rõ ý cười này, sau lại phát hiện là chính mình vui quá sớm.
Buổi chiều, bên ngoài vận chuyển một con tang thi vào, người muốn vào phòng giải phẫu phải mặc đồ bảo hộ.
Không bao lâu, liền đổ đầy mồ hôi, còn phải tiếp tục công việc.
Nghiêm Vi Duyệt là mổ chính, thủ pháp thuần thục trầm ổn, Nguy Dã đi theo bên người y ghi lại số liệu, nghe giọng y xuyên qua bộ đồ bảo hộ truyền ra tới, càng hiện vẻ thuần hậu từ tính.
Làm việc cũng vui sướng không ít đâu.
Sau khi kết thúc, tất cả mọi người đều có vẻ chật vật.
Hàn Diệu lau mồ hôi hỏi Nguy Dã: “Cậu từng giết tang thi sao, khi giải phẫu, thấy cậu cũng không sợ hãi. Lần đầu tiên tôi tiếp xúc thiếu chút nữa sợ tới mức chân mềm.”
Nguy Dã nói: “Tôi là từ tỉnh thành phía nam tới, dọc đường đi gặp qua không ít tang thi.”
“Cậu còn trẻ, không dễ dàng nha.” Hàn Diệu lắc đầu thở dài, một đội nhân viên nghiên cứu này, đến tận thế vẫn luôn được bảo vệ rất khá. Cậu ta hỏi: “Vậy cậu có từng giết tang thi không?”
“Chỉ có một lần.” Nguy Dã nhấp môi cười cười: “Bạn của tôi có dị năng rất lợi hại, y vẫn luôn bảo vệ tôi.”
“Trách không được, vừa thấy cậu liền biết, cậu chưa từng chịu khổ.”
Người trong tận thế phần lớn đều mệt mỏi mà sinh sống, mặc dù cơm áo không lo, sắc mặt cũng u ám. Nhưng hắn không giống, sạch sẽ trong sáng, khí chất cùng dị năng của hắn rất giống.
Mọi người đều là miệng khô lưỡi khô, Nguy Dã dùng dị năng rót một ly nước cho chính mình uống, những người khác thấy thế cũng tới xin nước.
Cuối cùng hắn nhìn về phía Nghiêm Vi Duyệt, chủ động hỏi: “Thầy có cần dùng nước không?”
“Làm phiền cậu.” Nghiêm Vi Duyệt đầu tiên là uống hết nước trong ly của mình, mới đem ly đưa tới trước người hắn.
Nguy Dã mời y một ly, lại không thấy y uống, mà là đậy nắp mang đi.
……Mé, không phải là ngại nước của hắn không sạch sẽ đi.
Trời từ từ ngã về tây, trong phòng không bật đèn, Tịch Uyên ngồi ở gốc tối.
Đến khi tiếng chìa khóa cắm vào ổ khóa, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Em về rồi đây.”
Tịch Uyên nhìn về phía cửa, giống pho tượng im lặng như được sống lại.
Ánh đèn sáng lên, khuôn mặt Nguy Dã nhu hòa mang ý cười hiện lên trong mắt, hắn vác một cái rổ, bên trong chất đầy đồ ăn tươi mới: “Anh hôm nay ở nhà làm gì, có nghỉ ngơi không đó?”
“Không làm gì.” Một ngày không mở miệng, giọng Tịch Uyên có chút trầm thấp: “Vẫn luôn nghỉ ngơi.”
“Rất ngoan nha.” Đối đãi với Tịch Uyên sau khi mất trí nhớ, ngữ khí của Nguy Dã tựa như đang nói chuyện với một đứa trẻ, hắn đem rổ đặt lên bàn, lại xoay người từ cửa xách một cái lồng sắt vào: “Đáng được khen thưởng.”
Trong lồng sắt là bé thỏ trắng, lười nhác mà nằm, trong miệng còn nhai cỏ, còn không biết mình sắp vào nồi.
Thanh niên môi hồng răng trắng xách theo con thỏ, hình ảnh này rất hài hòa.
Tịch Uyên nhìn một màn này, giọng lại có chút cứng nhắc: “Tôi…… Không biết muôi thỏ.”
Ai sẽ nuôi thỏ trong thời kỳ tận thế chứ.
Ánh mắt Nguy Dã lóe lóe, đem “Đêm nay ăn thỏ” nuốt vào, hắn cười tủm tỉm nói: “Thỏ rất dễ nuôi, anh ở nhà thấy chán liền cho nó ăn cỏ á.”
Thỏ trắng bị lấy ra khỏi lồng, nhét vào trong lòng ngực Tịch Uyên.
Tịch Uyên cứng đờ: “……”
“Anh tới đút nó, em đi nấu cơm.” Nguy Dã lấy cải trắng nhét vào trong tay y, mang theo giỏ rau vào phòng bếp.
Mềm mại giống một đám mây, Tịch Uyên ôm bé thỏ cũng không dám dùng sức. Trong tay y cầm cải trắng, cùng đôi mắt đỏ đối diện nhìn nhau.
Đợi vài giây, bé thỏ không kiên nhẫn mà dẫm chân đứng lên, chính mình cắn rau cải trắng trong tay y.
Trong phòng bếp truyền ra tiếng xắt rau, không lâu sau dâng lên khói dầu, là loại cảm giác mà Tịch Uyên chưa bao giờ cảm nhận được.
Nhưng mà thực nhanh bùm bùm tiếng vang, một tiếng kinh hô, nắp nồi ngã trên mặt đất.
Bé thỏ bị ném trên bàn, Tịch Uyên bước tới phòng bếp. Liền thấy Nguy Dã không biết làm sao mà che mặt, dầu trong nồi văng khắp nơi, hắn cuống quít rối loạn, theo bản năng muốn múc nước tưới.
Một đôi tay có lực đem hắn ôm ra.
Thân ảnh cao lớn che ở trước mắt, ngăn lại khói dầu nóng bỏng.
“Ui!” Nguy Dã sợ tới mức nhẹ nhàng buông tay, chén sứ rơi trên mặt đất, vỡ thành từng mảnh.
Tịch Uyên nhíu mày: “Cậu chưa từng nấu cơm?”
Vẻ mặt Nguy Dã mờ mịt: “Em thấy người khác đều làm như vậy, giống như rất đơn giản.”
“Ai nha, tại em khờ.” Mới phản ứng lại: “Tưới nước vào dầu sẽ càng bắn tung tóe.”
Tịch Uyên bất đắc dĩ, lần đầu tiên thở dài.
Một mùi khét từ trong nồi truyền đến: “Cái nồi sắp cháy.” Nguy Dã duỗi cánh tay, muốn lướt qua tắt lửa.
Lúc này Tịch Uyên mới phát hiện, cánh tay hắn bị phỏng, chưa làm qua việc nặng da thịt trơn bóng trắng nõn, vết thương càng hiện rõ.
Y xoay người tắt lửa, quay đầu lại, thấy Nguy Dã trở nên ủ rũ cụp đuôi: “Vốn định thử tay nghề, kết quả lại làm hư……”
Còn làm bể một cái chén.
Hắn ngồi xổm xuống, nhặt mảnh sứ trên đất, sống lưng cong lên hiện ra vòng eo thon.
Xúc cảm của cái ôm vừa rồi còn xót lại dưới đáy lòng, Tịch Uyên rũ mắt nhìn hắn.
“Để tôi làm.” Tịch Uyên ngồi xổm xuống ở trước mặt hắn.
“Em làm cho loạn, em tự mình dọn được……” Nguy Dã lắc đầu, ngón tay trắng nhỏ cầm mảnh sứ.
Tịch Uyên dứt khoát duỗi tay tới.
Đầu tiên là đụng phải vòng eo mềm mại, làm y nhớ tới bé thỏ kia, khi chạm vào đều không dám dùng sức.
Đôi tay ôm lấy xương sườn hắn.
“Tịch Uyên!” Nguy Dã bị xách lên, hai chân cách mặt đất, hắn ngốc: “Sao anh lại ôm em như vậy?”
Tịch Uyên ánh mắt cất giấu thẹn thùng, giống như xách một con thỏ đem hắn chuyển ra ngoài phòng bếp.
Nguy Dã: “……”
Cuối cùng cơm là Tịch Uyên nấu, tuy rằng y cũng là lần đầu tiên làm, lại cũng không lãng phí nguyên liệu nấu ăn.
Chính là không có thịt ăn. Nguy Dã sâu kín nhìn bé thỏ: “Ngươi ăn rất ngon nha.” Không chuẩn bị cỏ cho bé thỏ, nên một nửa số rau hôm nay đều vào bụng nó.
Tịch Uyên rửa chén xong, nhìn hắn nói chuyện với bé thỏ, ánh mắt không tự chủ được mà nhu hòa.
Y đi tới, Nguy Dã cười đưa lá cải cho y: “Anh tới đút nó đi.”
Bé thỏ này không tim không phổi, đã quen thuộc với hoàn cảnh mới, ngựa quen đường cũ nhảy vào trong lòng ngực Tịch Uyên gặm lá cây.
Ai nha má ơi, mãnh nam ôm thỏ.
Cũng đáng yêu quá đi!
Nguy Dã nhịn không được thò lại gần, hôn thỏ trắng một cái.
Tịch Uyên tay đang vững vàng, không bình tĩnh được mà run lên.
Bé thỏ bị đau, giây tiếp theo, đau kêu ra tiếng chính là Nguy Dã.
“Úi!” Hắn che miệng đứng dậy, trong nháy mắt nước mắt đã trào ra.
“Làm sao vậy?” Tịch Uyên vội vàng đứng dậy: “Cho tôi xem.” Bé thỏ gây họa lập tức rớt tới trên mặt đất.
Bàn tay đang che miệng của Nguy Dã bị y nhẹ nhàng dời đi, môi đỏ bị rách chảy máu.
Nguy Dã nước mắt lưng tròng: “Thiếu chút nữa thì biến thành ba cánh môi!”