Chương 47: Ở Tận Thế Dựa Mặt Ăn Cơm (6)

Tịch Uyên trầm mặc một lát, nói: “Tôi không nhớ được gì cả.”

  “Nhất định là do vết thương trên dầu anh.” Nguy Dã nhéo đùi mình một cái, vành mắt lập tức liền đỏ.

  “Tại sao tôi lại bị thương?” Tịch Uyên chạm vào băng gạc trên trán.

  “Cẩn thận!” Nguy Dã giơ tay ngăn cản, Tịch Uyên không quen mà nghiêng đầu.

Tay Nguy Dã tạm dừng ở giữa không trung, ánh mắt lập tức ảm đạm.

  “Thực xin lỗi…… Đều là bởi vì em. Em quá vô dụng.” Nguy Dã nghẹn ngào, ám khí đánh lén còn ở trong ba lô, trên mặt hắn hiện ra sự áy náy cùng khó chịu: “Chúng ta bị một đám người cướp bóc, anh là vì cứu em, mới bị người khác đánh lén.”

Trong đầu Tịch Uyên trống rỗng, chỉ cảm thấy bản thân giống như không có quá khứ.

Y nhìn chung quanh lều, cuối cùng tầm mắt một lần nữa dừng trên người Nguy Dã.

Thanh niên màu da trắng nõn trong sáng, mười ngón tay như ngọc, tựa hồ được bảo vệ rất khá.

Chỉ là trên thân thể có chút trầy da, giống như bị nắm chặt cổ tay kéo lê trên mặt đất, như là chứng minh cho lời nói của hắn.

Nguy Dã ngửa đầu nhìn y, phảng phất trong lòng cùng trong mắt chỉ có y.

Không biết là do thân thể còn sót lại cảm tình, hay bởi vì người đầu tiên y nhìn thấy là hắn, Tịch Uyên nhìn Nguy Dã, trong lòng liền không tự chủ được sinh ra hảo cảm, đồng thời lại có vài phần suy nghĩ sâu xa.

Cảm xúc xa lạ trong lòng khiến cho Tịch Uyên mở miệng: “Quan hệ của chúng ta……”

Nguy Dã khẩn trương nói: “Anh muốn nói chia tay với em sao!”

Con ngươi đen nhánh mang một tầng nước mắt nhìn y, bị hắn nhìn, tâm trạng tựa hồ cũng sẽ bị cảm nhiễm.

Tịch Uyên thấp giọng nói: “Tôi cái gì cũng nhớ không nổi. Nếu cậu không ngại…… Chúng ta tạm thời làm bạn bè đi.”

Nguy Dã nói: “Chỉ cần anh không rời khỏi em là được, em hiện tại chỉ có một mình.”

Tịch Uyên hỏi: “Người nhà của cậu đâu?”

  “Hiện tại là tận thế, người nhà của em đều biến thành tang thi.” Nguy Dã nhẹ giọng nói: “Hai chúng ta vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau.”

  “Anh nói anh sẽ bảo vệ em, chăm sóc em cả đời, sẽ không làm em chịu khổ, luôn yêu thương em.” Dù sao Tịch Uyên cái gì cũng không nhớ, còn không phải hắn nói gì cũng trở thành sự thật, Nguy Dã mở to mắt nói dối: “Anh cũng không thể bỏ em đó.”

“……” Tịch Uyên cảm thấy những lời này có chút buồn nôn, nếu làm y nói lại một lần nữa y cũng không mở nổi miệng.

Có lẽ trước kia y thật sự thích đối phương.

Tịch Uyên có chút gian nan nói: “Nếu đã hứa hẹn, tôi sẽ không nuốt lời, nếu về sau cậu muốn đi, liền trực tiếp nói cho tôi……”

  “Em sẽ không.” Nguy Dã đánh gãy y: “Em chỉ thích anh.”

Từ “Thích” nói ra từ trong miệng đối phương, tiếng nói thanh triệt làm thân thể Tịch Uyên hơi cứng. Càng làm cho y không biết nên làm gì, giây tiếp theo Nguy Dã ôm lấy y.

  “Quả nhiên, cho dù mất trí nhớ anh luôn là anh.” Nguy Dã cọ cổ y, cảm tình chân thành tha thiết nói: “Tịch Uyên anh thật tốt!”

Tóc đã lâu chưa cắt có chút dài, sợi tóc hơi xoăn cọ ở trên cổ, làm y thấy ngứa.

Tịch Uyên chưa từng cùng người khác tiếp xúc gần gũi như thế, cả người y cứng đờ, tay cũng không biết nên đặt ở đâu.

May mắn Nguy Dã chỉ là ôm y vài giây, thực mau đã buông ra: “Chúng ta mau ngủ đi, trời đã khuya, ngày mai còn phải lên đường.”

Tịch Uyên nhìn ra bên ngoài, nghĩ đến tận thế trong lời Nguy Dã, nói: “Tôi ra ngoài xem.”

Nguy Dã do dự một chút: “Vậy anh trở về sớm một chút nha, anh còn đang bị thương, không thể thức đêm.”

Tịch Uyên gật đầu, đứng dậy, trước khi ra khỏi lều trại, người phía sau bỗng nhiên lại giữ chặt góc áo y, Nguy Dã không có cảm giác an toàn: “Anh sẽ trở lại đúng không? Em sợ ở một mình.”

Ngón tay trắng nhỏ ỷ lại mà giữ chặt y, Tịch Uyên cảm thấy tình cảnh này có chút quen. Y nói: “Yên tâm, tôi sẽ không nuốt lời.”

Á à, là một người đàn ông tốt đâu.

Nguy Dã nằm trong thảm, vì bản thân lừa y mà áy náy vài giây, một lát sau, không chờ Tịch Uyên về liền ngủ rồi.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Tịch Uyên không ở trong lều. Nguy Dã nhanh chóng đứng dậy, khi nhìn đến thân ảnh của y mới nhẹ nhàng thở ra.

…… Từ từ, như thế nào là hệ thống nha.

001 nấu nước ấm, đổ một ly cho hắn uống, dư lại đổ vào chậu nước cho hắn rửa mặt.

Nguy Dã cầm ly nước nhìn nó: “Như thế nào là anh nha?”

001: “Y bị thương quá nặng, lại hôn mê.”

  “Có chút giống đa nhân cách.” Nguy Dã cười: “Anh cũng nghỉ ngơi đi.”

  “Tôi không mệt.” Cơ hội khống chế nhân thân không còn nhiều lắm.

  “Không phải đâu, tôi là sợ anh ảnh hưởng tới vết thương của Tịch Uyên.” Đoàn xe chuẩn bị lên đường, Nguy Dã đứng dậy: “Anh lên xe trước đi, lều cứ để tôi dọn dẹp.”

001: “……”

Nó không đi, lẳng lặng đứng một bên nhìn Nguy Dã làm việc, chờ Nguy Dã ôm đồ vật bỏ vào cốp xe, mới nhấc chân đuổi kịp.

Mọi người kinh dị phát hiện, khi gặp tang thi, Tịch Uyên thế nhưng không hề xuống xe động thủ.

Lúc này giết tang thi có chút khó khăn, có người hỏi Lý Viêm: “Tịch Uyên hôm nay sao lại không xuống xe? Có y hỗ trợ tang thi liền dễ giải quyết.”

Lý Viêm nói: “Y bị thương rất nặng, có khả năng muốn bảo tồn thể lực.”

Người trong đoàn đều xuống xe, phụ nữ cũng xuống trợ giúp, Chúc Thuyên dị năng hệ băng càng là chiến đấu chủ lực.

  “Tên Nguy Dã kia không bị thương mà.” Có người căm giận nói: “Tôi thấy hắn hấp thụ rất nhiều tinh hạch đâu, dị năng hẳn là không yếu.”

  “Lấy nhiều tinh hạch như vậy có ích gì, thật lên sân khấu còn không phải muốn sợ tới mức chân mềm.” Người nói lời này nhìn Chúc Thuyên một cái, ca ngợi: “Vẫn là Chúc Thuyên mạnh mẽ.”

Chúc Thuyên thật sự rất mạnh, băng nhọn cắm vào đỉnh đầu tang thi, cô có tiếng là người đẹp lạnh lùng, từ trước đến nay không quan tâm tới những người đàn ông xum xoe bên cạnh.

Nguy Dã nhìn cảnh tượng Chúc Thuyên chiến đấu, cảm thấy gai băng của cô rất thú vị.

Dị năng hệ băng so với hệ nước càng thích hợp chiến đấu, nhưng mà…… Hắn nâng đầu ngón tay, một giọt nước nhỏ đến khó có thể phát hiện xuyên qua không khí.

Chúc Thuyên bị tang thi vây quanh, cảm giác được phía sau có nguy hiểm vội vàng xoay người, trong tai chỉ nghe bùm một tiếng, tang thi phía sau đã ngã xuống.

Cô chớp mắt một cái, không kịp nghĩ nhiều, tiếp tục chiến đấu.

Một đợt tang thi bị tiêu diệt, mọi người thở hổn hển đào tinh hạch. Một người kinh hô: “Chúc Thuyên, cô giỏi thật nha!”

Chúc Thuyên nghi hoặc đi qua, cúi đầu, nhìn đến người nọ chỉ vào cái lổ nhỏ trên trán tang thi, chung quanh có một ít vết nước. Người nọ nhịn không được khen dị năng của cô: “Này vừa chính xác, vừa đủ lực, gai băng nhỏ như vậy, năng lực thao tác rất tinh tế đó……”

Nhưng Chúc Thuyên trước nay đều không làm được như vậy. Trong đầu cô đột nhiên hiện lên một ý nghĩ, ngơ ngẩn quay đầu lại.

Cửa sổ xe chậm rãi nâng lên, che khuất sườn mặt tinh xảo của thanh niên.

Khi nghỉ ngơi giữa trưa, Nguy Dã đem 001 ấn nằm ở ghế sau làm nó nghỉ ngơi.

Kính pha lê bỗng nhiên bị gõ vang. Nguy Dã kéo xuống cửa sổ xe, Chúc Thuyên đi lên liền hỏi: “Là cậu đúng không?”

  “Cái gì?”

Chúc Thuyên nói: “Tôi biết nhất định là cậu, chỉ có dị năng hệ thủy mới có thể làm được như thế. Thì ra dị năng của cậu mạnh như vậy, vì sao không thể hiện?”

Bởi vì nhiệm vụ chính là công lược, không phải nhiệm vụ tranh bá.

  “Thì ra tôi rất mạnh sao?” Nguy Dã ngượng ngùng mà cười, chỉ người đàn ông ở ghế sau, thuận miệng đẩy cho 001: “Bạn trai không cho.”

Chúc Thuyên cau mày, có chút bất bình: “Cậu đừng nên nghe anh ta, như vậy sẽ hạn chế cậu trưởng thành.”

Nguy Dã nói: “Anh ấy chỉ là sợ tôi bị thương……”

Chúc Thuyên lạnh lùng nhìn 001 một cái: “Anh ta là muốn chiếm hữu cậu.”

Có nhiều người khi nói chuyện phiếm sẽ không sạch sẽ, từ khi hai người gia nhập đoàn xe, Chúc Thuyên không thiếu nghe được mọi người nói lời trêu đùa Nguy Dã.

Nguy Dã diện mạo xinh đẹp ôn hòa, mềm mại nhìn ai cũng mang theo ý cười nhợt nhạt, sợi tóc mềm hơi xoăn, thoạt nhìn dễ bị khống chế.

001 bảo vệ Nguy Dã quá mức, thậm chí làm Chúc Thuyên cảm thấy, y là muốn thông qua loại thủ đoạn này khống chế Nguy Dã, làm hắn không thể rời khỏi y.

Nguy Dã cảm thấy cô gái này có chút đáng yêu. Hắn mỉm cười nói: “Cảm ơn cô, tôi sẽ chú ý.”

Chúc Thuyên trong lòng cảm kích Nguy Dã giúp mình, cô không nói chuyện, trong tay kết một khối băng, trực tiếp nhét vào trong tay Nguy Dã.

Khối băng làm từ dị năng hòa tan rất chậm, thời tiết nóng bức, khối băng vừa lúc giải nhiệt. Nguy Dã cầm khối băng cọ ở trên má, thoải mái thở dài.

Đoàn xe không ít người chú ý tới Chúc Thuyên, thấy cô đối xử Nguy Dã có chút bất đồng, còn chủ động đưa băng, ánh mắt đều trở nên phức tạp.

Tầm mắt dừng ở trên mặt Nguy Dã, tất cả mọi người đều nóng tới đổ mồ hôi, hắn lại thanh nhàn, liếc mắt một cái nhìn lại tựa như nam chính trong phim thần tượng.

Nhìn hắn một cái, đôi mắt tựa như được ăn kem.

Làm mọi người cảm thấy…… Người như vậy cho dù là ở tận thế, được che chở cũng chẳng có gì lạ.

Một cánh tay bỗng nhiên duỗi tới, ấn nút nâng lên cửa sổ xe. Tầm mắt hỗn độn bên ngoài bị che khuất.

  “Không ngủ?” Nguy Dã quay đầu lại thấy 001 đã ngồi dậy, mặt mày hắn cong lên: “Nóng quá, anh có cảm thấy nóng không.”

Ánh mắt 001 nhìn sườn mặt hắn còn dính vệt nước, ngón tay khẽ nhúc nhích, giây tiếp theo Nguy Dã đã giơ tay xoa gương mặt.

Khối băng trong tay bị lấy đi, bóp nát thành từng miếng nhỏ bỏ vào trong ly. Nguy Dã cầm cái ly cảm thán: “Sức lực của Tịch Uyên thật lớn.” Ngày đó rõ ràng đã trúng độc, còn xém tí nữa làm hắn chết.

001 mặt không biểu cảm mà nghĩ, khối băng là nó bóp nát, sao lại khen Tịch Uyên.

Đến gần căn cứ Thự Quang, dấu chân trên đường dần dần tăng lên, trên đường cũng có rất nhiều vệt bánh xe.

Thời điểm bọn họ đến nơi đã là buổi chiều, căn cứ chiếm diện tích rất lớn, vách tường cao, có thủ vệ cầm súng tuần tra ở chung quanh.

Trước cửa căn cứ có vật chắn, muốn vào căn cứ Thự Quang không chỉ có đoàn người Lý Viêm, từng chiếc xe xếp hàng để vào, trước khi vào căn cứ, mỗi người đều phải giao ra đồ ăn hoặc là tinh hạch.

Mà dị năng giả ở tận thế là nhân tài mà các căn cứ cần, có thể miễn phí vào ở.

Nguy Dã báo mình là dị năng hệ thủy, thủ vệ nhìn 001 đang nhắm mắt ngồi ở ghế sau, cảnh giác: “Anh ta bị thương?”

  “Là bị gạch đập chúng đầu, không phải bị tang thi cào. Anh ấy là dị năng giả tốc độ.” Để tránh nhiều người nhìn đến 001, về sau làm Tịch Uyên hoài nghi, Nguy Dã làm 001 giả bộ ngất.

Hai người đều là dị năng giả, thủ vệ liền coi trọng, tự mình dẫn bọn họ vào phòng kiểm tra, dò xét trên có mang theo virus hay không.

Kiểm tra xong, Nguy Dã lại bị mang đi thí nghiệm dị năng, đăng ký thân phận.

  “Căn cứ của chúng ta chế độ rất tốt, ngài là dị năng giả hệ thủy, có thể lựa chọn gia nhập tiểu đội dị năng ra khỏi thành làm nhiệm vụ, cũng có thể lựa chọn ở lại căn cứ cung cấp nguồn nước.” Người quản lý nói: “Đến nỗi vị tịch tiên sinh này…… Căn cứ có thể cung cấp chữa bệnh, chờ y tỉnh lại rồi đến thí nghiệm dị năng.”

Nguy Dã gật đầu nói cảm ơn, dưới sự trợ giúp của thủ vệ đỡ Tịch Uyên lên xe, bỗng nhiên nghe được trong phòng kiểm tra truyền ra một trận tiếng ồn.

  “Các người nói bậy, tôi không cảm nhiễm virus! Cho tôi vào căn cứ!” Một người đàn ông tuyệt vọng mà chạy ra khỏi phòng kiểm tra, khống chế một người qua đường vô tội.

Mọi người kinh hô, động tác múa dao của anh ta bỗng nhiên dừng lại, tựa như bị sợi tơ vô hình trói buộc, mồ hôi trên trán rơi xuống như hạt đậu.

Thực nhanh đã có hai thủ vệ đến cứu con tin, đem người nhiễm virus đè xuống.

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Nguy Dã híp mắt nhìn trong đám người, thoáng nhìn thấy một bóng dáng cao gầy, trên người mặc áo blouse trắng, xoay người vào phòng đăng ký.

  “Là giáo sư Nghiêm ra tay!” Người thủ vệ kinh hô.

Nguy Dã: “Giáo sư Nghiêm?”

Thủ vệ lộ ra ánh mắt khát khao: “Y là người sáng lập căn cứ, bình thường đều làm việc ở trong phòng thí nghiệm, rất ít khi ra ngoài, không nghĩ tới hôm nay may mắn thấy được y.”

Tựa hồ là dị năng tinh thần.

Nguy Dã nhìn thoáng qua Tịch Uyên, hắn từng nghĩ, cùng một cấp bậc Tịch Uyên có thể nghiền áp các chủng loại dị năng.

Bất quá lần này giống như gặp được người có dị năng có thể khắc chế được y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play