Chương 44: Ở Tận Thế Dựa Mặt Ăn Cơm (3)

Từ trong chuyện phiếm có thể thấy được, đại ca của họ thật ra là tên tội phạm tàn bạo.

Xem ra tên thợ săn kia là ngày hôm qua mới tới thế giới này, hiệu suất làm nhiệm vụ rất nhanh.

Nguy Dã làm bộ tò mò, hỏi lão Hùng dị năng của Tịch Uyên là gì.

  “Đến lúc đó cậu sẽ biết.” Lão Hùng cười ha ha nói: “Đại ca rất lợi hại, cậu đừng nhìn tôi lưng hùm vai gấu, tôi cùng sáu người bọn họ đều đánh không lại đại ca.”

  “Lợi hại như vậy sao.” Nguy Dã cười cười, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.

Xe đã ra khỏi thành thị, chạy trên quốc lộ, hàng cây hai bên che trời. Thực vật ở mạt thế biến dị, sinh trưởng tốt, có độc tính.

Cơm trưa là bánh quy cùng giăm bông, đây cũng là nguyên nhân Nguy Dã chọn đi theo bọn họ, ít nhất tạm thời bảo đảm được cơm ngày 3 bữa.

Ngồi xe một buổi sáng, thời điểm nghỉ ngơi giữa trưa, tất cả mọi người xuống xe đi bộ chung quanh.

Nguy Dã đi đến dưới cây, dùng dị năng rửa tay.

Hắn rửa thật sự tinh tế, ngón tay nhỏ dài trắng nõn đan xen lẫn nhau, móng tay sạch sẽ, dưới ánh mặt trời như ngọc.

Sấu Hầu ngồi ở một bên uống nước, nhìn hắn, ánh mắt không chuyển động.

  “Con nhà giàu không giống chúng ta.” Sấu Hầu cầm bình nước lầm bầm lầu bầu: “Tay thật trắng.”

  “Sấu Hầu tật háo sắc của anh càng ngày càng nghiêm trọng.” Người bên cạnh nghe thấy được cười nhạo: “Bây giờ nhìn thấy đàn ông cũng có thể hứng thú đến vậy?”

  “Hiện tại phụ nữ thiếu, xấu nữ cũng thành người đẹp.” Sấu Hầu niết bẹp cái chai trong tay, nhếch miệng cười: “Huống chi làn da hắn trắng nõn như vậy, phỏng chừng sờ lên không kém phụ hơn, nói không chừng càng có hứng.”

  “Thật đúng là đừng nói.” Người bên cạnh sách một tiếng: “Tôi nhìn tên nhóc Nguy Dã này, thật giống minh tinh trên TV.”

Lại lần nữa lên xe xuất phát, Sấu Hầu nhiệt tình mời Nguy Dã ngồi xe mình.

  “Có thể hay không quá chật chội?” Nguy Dã không rõ nguyên do.

  “Trên xe chỉ có ba người, cậu cùng tôi ngồi ghế sau, sẽ không chật.” Sấu Hầu nói: “Anh đây gần nhất nóng trong người, muốn uống nước, cậu ngồi bên cạnh rót nước cho tôi.”

Sấu Hầu là dị năng giả trong đội, Nguy Dã có thể nhìn ra những người khác đều kiêng kị anh ta, người ở dưới mái hiên không thể không cuối đầu, hắn cũng chỉ có thể nghe theo.

Ngồi vào trong xe mới phát hiện Sấu Hầu kỳ lạ, nói chuyện dính nhớp, thời điểm nhận nước sờ tay hắn, làm cho Nguy Dã cả người không được tự nhiên.

Tới chạng vạng, ba chiếc xe dừng lại. Bên đường là rừng cây, mấy người phân công, có người đi nhặt nhánh cây nhóm lửa, có người dựng lều trại.

Nguy Dã nhìn Tịch Uyên, phát hiện y thật nhàn nhã, chờ người khác dựng lều xong, liền chui vào nằm. Đến khi ăn cơm mới ra tới, ăn xong lại chui vào.

  “……” Hắn là muốn biết người biết ta, kết quả Nguy Dã cái gì hữu dụng cũng chưa nhìn ra, liền nhìn ra y thiếu ngủ.

Cơm nước xong, Sấu Hầu muốn cùng lều với hắn, Nguy Dã vội lấy cớ đi WC.

Hắn chui vào trong rừng cây, chạy đến rất xa mới dừng lại. Quay đầu lại xem, nơi xa ánh lửa đã ảm đạm.

Nguy Dã thường cùng hệ thống nói chuyện phiếm để lấy thêm can đảm.

Lúc này, bỗng nhiên phát hiện 001 rời đi mang đến cho hắn cảm giác không ổn, thế giới xa lạ, chỉ có một mình.

Chung quanh một mảnh đen nhánh yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy lá cây sàn sạt rung động, cả tiếng côn trùng đều không nghe thấy.

Giải quyết xong vấn đề sinh lý, hắn chuẩn bị kéo quần lên trở về, đi không được hai bước, bỗng nhiên một bàn tay vươn ra.

Nguy Dã trong đầu đều là chuyện ma, sợ tới mức run lên, miệng bị người che lại, bên tai truyền đến một tiếng: “Suỵt. Là tôi.”

Thân thể Nguy Dã thả lỏng, quay đầu lại: “Làm tôi sợ muốn chết, anh như thế nào tới?”

  “Tôi không theo tới, chẳng lẽ mặc kệ cậu đi theo bọn họ?” Trong bóng tối, thân ảnh 001 mơ hồ không rõ, nhưng Nguy Dã có thể cảm giác được ánh mắt đó vẫn luôn nhìn mình.

001 đang dùng tiếng nói xa lạ, thanh tuyến thuộc về người trẻ tuổi, bị nó dùng lại rất trầm ổn, giống như trời sập cũng sẽ không dao động.

Loại ngữ điệu này trước kia Nguy Dã sẽ cảm thấy thú vị, hiện tại nghe lại cảm thấy an toàn.

  “Anh đến rồi, thật tốt.” Nguy Dã nhịn không được tiến lên ôm nó: “Thực an lòng nha, cộng sự của tôi.”

Thân thể 001 cứng lại. Môi dưới có chút ngứa, bị sợi tóc mềm mại cọ đến.

Trong thời gian một ngày, 001 đã hoàn toàn quen thuộc sử dụng thân thể nhân loại. Mà loại thể nghiệm đặc biệt này, chỉ ở trong trí nhớ của mảnh nhỏ, hiện giờ nó tự mình cảm nhận được.

Nguy Dã cọ cọ bả vai 001, đặc biệt chân thành mà nói ra lời trong lòng: “Trước kia tôi vẫn luôn coi hệ thống là công cụ, bỗng nhiên cảm giác anh mới là người thân mật đáng tin cậy.”

Ký chủ đang ỷ lại y. Cái ý niệm này hiện lên trong đầu, cùng với một loại vui sướng kỳ lạ.

Cánh tay 001 chậm rãi nâng lên, muốn ôm eo người trong lòng.

Nhưng mà giây tiếp theo, người trong lòng nhảy ra. Nguy Dã hô một tiếng: “Người của anh thật hôi.”

001: “……”

Cánh tay tạm dừng ở giữa không trung, tựa hồ bị vắng vẻ.

  “Thân thể này đã chết.” 001 rũ mắt: “Hiện tại năng lượng đủ để khống chế thân thể, nhưng giới hạn là thân thể của mình, không thể giảm bớt tình trạng thối rữa. Sẽ có chút giống tang thi…… Đến lúc đó cậu đừng sợ.”

  “Như vậy sao?” Nguy Dã đồng tình nhìn nó, cảm thấy nó rất thảm.

  “Như vậy cũng tốt, xen lẫn trong đám tang thi sẽ không bị phát hiện. Dù sao tôi cũng không đau.” 001 nhàn nhạt nói: “Chờ giết chết thợ săn, tôi liền trở lại trên người của cậu, đem thi thể này thiêu hủy là được.”

Nó không chút nào để bụng, Nguy Dã nghĩ đến hệ thống còn có thể đem thân thể phục chế, liền cũng đem chuyện này buông xuống.

  “Ai nha, trên người của anh đều là đất, khẳng định dính lên người tôi.” Nguy Dã vỗ vỗ tay áo, buồn rầu mà nhăn mi: “Anh chờ tôi trở về lấy đồ, lát nữa cùng nhau tắm rửa.”

Cùng ký chủ tắm rửa?!

001 nhìn bóng dáng hắn chạy đi, trong nháy mắt đơ người.

Nguy Dã trở lại doanh địa cầm lấy ba lô, lại từ cốp xe tìm được một cái thùng nước.

Người gác đêm cảnh giác hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

Nguy Dã ngượng ngùng cười cười: “Tôi không cẩn thận bị té, trên người rất dơ, muốn đi tắm rửa một cái.”

Đều biết tật xấu của hắn là thích sạch sẽ, người nọ xua tay làm hắn đi.

Đợi lâu không thấy Nguy Dã trở lại, Sấu Hầu từ lều chui ra tới, hỏi người gác đêm: “Nguy Dã đâu, sẽ không chạy trốn rồi chứ?”

  “Nói là đi tắm.” Người gác đêm chỉ phương hướng Nguy Dã rời đi.

  “Tắm rửa à.” Sấu Hầu liếm môi, đi vào trong rừng cây.

  “Tên Sấu Hầu này.” Hai người gác đêm nhìn nhau, hắc hắc cười rộ lên.

Khi Nguy Dã quay lại, nhìn thấy 001 vẫn duy trì tư thế trước khi hắn rời đi, thân ảnh trầm tĩnh dường như dung hoà trong bóng tối.

Nó mở miệng, giọng nói có chút cứng đờ: “Ký chủ, tôi không cần tắm……”

  “À?” Nguy Dã đem túi để dưới tàng cây, nhanh chóng cởi quần áo: “Tôi nhờ anh giúp tôi canh.”

  “Nơi này quá tối, tôi sợ, anh thuận tiện trò chuyện cùng tôi.”

001: “…… À.”

Nó đứng ở sau gốc cây, chú ý tới chung quanh, một con côn trùng bay qua cũng không tha.

Tiếng nước vang lên, trong bóng đêm thân ảnh thon dài như ẩn như hiện.

Trong mắt 001 nhân loại cũng không đáng giá để ý, nhưng ký chủ luôn là khác biệt, giống như là ánh sáng duy nhất.

Đặc biệt là hiện tại, nó phát hiện Nguy Dã thật sự rất trắng, ở trong bóng tối như đang phát sáng.

Nguy Dã từ trong túi lấy ra quần áo sạch sẽ: “Đúng rồi, anh đem hai cái đạo cụ kia cho tôi đi, tôi trong tay không có vũ khí.”

Hương xà phòng thơm mát. 001 lui về phía sau một bước, trên người nó có mùi thúi.

  “Làm sao vậy?”

  “Không có gì.” 001 đem đồ đưa cho hắn.

Túi nặng xuống, Nguy Dã sờ cục gạch thô ráp cứng rắn, cùng cục gạch bình thường không khác gì nhau, nhưng bình xịt ho khan chỉ lớn bằng ngón út, thích hợp hại người.

Hắn móc cục gạch ra đập cục đá trên mặt đất, cục đá nứt ra.

  “Wow, quả nhiên đủ cứng.” Cảm giác hết sức tiện tay.

Tìm cơ hội đập chết Tịch Uyên.

  “Tôi phải trở về, anh đi theo ở phía sau nhất định phải tránh xa một chút, đừng để Tịch Uyên phát hiện.” Nguy Dã xoay người, 001 theo bản năng theo một bước: “Có người tới.”

Nguy Dã dừng lại bước chân, híp mắt nhìn nơi xa thấy bóng người lại đây.

Không cần nghĩ cũng biết là ai.

Tiếng cười đáng khinh vang lên: “Cậu tắm xong rồi?”

Nguy Dã gật đầu: “Anh muốn tắm sao? Tôi cho anh ít nước.”

  “Không không không, tôi là có chuyện muốn nói với cậu.” Sấu Hầu cười nói: “Thời buổi này thế đạo không tốt, cậu một mình không có chỗ dựa thật sự sống rất khó khăn đi.”

  “Cái gì?” Nguy Dã nghi hoặc.

Sấu Hầu tự đắc nói: “Anh đây là dị năng giả hệ thổ, sức chiến đấu mạnh mẽ. Chỉ cần cậu cùng anh chơi, về sau không lo ăn không lo mặc, thế nào?”

  “Chơi? Chơi cái gì?” Nguy Dã ý thức được chỗ nào không đúng, lui về phía sau một bước, giọng tràn đầy khẩn trương.

  “Xem ra vẫn còn non.” Sấu Hầu cười ha ha: “Đương nhiên là trò chơi của người lớn.”

Nguy Dã liên tục lui về phía sau, loại co rúm này làm Sấu Hầu càng thêm hưng phấn: “Hít —— cậu thơm quá nha.” Anh ta không nhanh không chậm tới gần, như là đang hưởng thụ quá trình này.

Lại không biết một cái bóng đen lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở phía sau anh ta.

Nguy Dã nhìn 001 nhẹ nhàng lắc đầu, làm nó rời đi.

Trong mắt 001 tràn đầy sát khí, nhưng nó lựa chọn nghe theo Nguy Dã, liếc mắt nhìn Sấu Hầu một cái, thân ảnh hoàn toàn đi vào trong bóng đêm.

Sấu Hầu nhào tới, gấp không chờ nổi muốn nghe tiếng giãy giụa của Nguy Dã, anh ta chưa từng đem người thanh niên này để vào mắt.

Trong rừng cây yên tĩnh chợt phát ra tiếng hét thảm.

Người trong lều sôi nổi chui ra, hỏi người gác đêm xảy ra chuyện gì. Đang muốn đi xem, liền thấy một người lao ra từ trong rừng.

  “Đồng đội của các anh là biến thái!” Thanh niên kinh hoảng, thanh âm dễ nghe lúc này tràn ngập kinh sợ: “Sấu Hầu thế nhưng……”

Những người này đương nhiên biết, chẳng qua không để bụng mà thôi. Có người đánh gãy hắn, trầm giọng hỏi: “Cậu đã làm gì anh ta?”

  “Tôi, tôi dùng cái này xịt anh ta.” Trong tay Nguy Dã cầm một lọ bình xịt chóng sói, là Hà Thiên Thiên đưa cho hắn.

  “Con mẹ nó Nguy Dã!” Sấu Hầu cũng từ trong rừng đuổi tới, không ngừng chảy nước mắt, hắt xì ho khan, đường hô hấp giống như bị lửa đốt.

Nghe được có người trộm cười, anh càng thêm phẫn nộ mà muốn bắt Nguy Dã: “Tôi hôm nay làm chết cậu ——”

Nguy Dã quay người lại, chạy về phía Tịch Uyên. “Đại ca, cứu mạng!”

Tịch Uyên ngồi ở trong lều, y ngủ được một nửa bị người làm ồn, trong mắt lại không có một tia buồn ngủ.

Nguy Dã trốn phía sau y, thân hình cao lớn ở trong đêm đen giống như núi cao.

Sấu Hầu ho khan không ngừng, thanh âm nghẹn ngào: “Đại ca anh tránh ra, tôi sẽ không buông tha tên nhóc này!”

Tịch Uyên nhàn nhạt nói: “Trở về ngủ.”

  “Chết tiệt!” Hai mắt Sấu Hầu đỏ lên nhìn chằm chằm Nguy Dã, tay chậm rãi nâng lên: “Tôi hôm nay thế nào cũng phải ——”

Anh ta muốn dùng dị năng. Nguy Dã bắt lấy ống tay áo người trước mặt, kinh hô: “Đại ca……”

Trước mắt hơi choáng.

Nguy Dã thậm chí không thấy rõ đã xảy ra cái gì. Trong chớp mắt, Sấu Hầu đã bị hung hăng ném ra ngoài, đau đớn ho khan mà cuộn tròn trên mặt đất.

Đồng tử Nguy Dã co rụt lại.

Dị năng của Tịch Uyên thế lại là tốc độ!

Ở đây những người khác đều bị kinh sợ. Tịch Uyên nói lại một lần nữa: “Ngủ.”

Giọng nói trầm thấp thực bình tĩnh, không mang theo bất kì cảm xúc gì.

Mọi người lập tức im lặng như gà, nơm nớp lo sợ trở về lều trại.

Tịch Uyên xoay người, đang muốn trở về, cổ tay áo bị một bàn tay nhẹ nhàng giữ chặt.

  “Đại ca, em không thể ngủ cùng Sấu Hầu……” Nguy Dã ngửa đầu nhìn y, dưới ánh trăng sắc mặt tái nhợt, thật cẩn thận mà mở miệng dò hỏi: “Em muốn ngủ cùng lều với anh, có được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play