Chương 37: Bị Tranh Đoạt Di Sản (17)
Tạ Quân Nhai cố ý thay đổi áo quần, còn chưa kịp ở trước mặt Nguy Dã diễn hào hoa phong nhã, đã bị Tạ Thúc Vân chọc tức đến mặt biến thành màu đen.
Tạ Thúc Vân một thân đạo bào truyền thống to rộng. Y làm lơ Tạ Quân Nhai, quay đầu đối Nguy Dã vỗ vỗ chỗ ngồi bên người: “Tẩu tẩu mau tới.”
Tạ Quân Nhai cắn răng cười một tiếng, chân dài đi tới, ngồi ở bên cạnh y.
Trong xe có hai người đàn ông thân hình cao lớn Nguy Dã nhìn trái nhìn phải, cảm thấy rất chật chội.
“…… Tôi ngồi ở phía trước.” Hắn ngồi vào vị trí ghế phụ, để anh em nhà họ Tạ ngồi với nhau.
Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn thấy sắc mặt của đại soái, giật mình một cái rồi chuyên chú lái xe.
Bên đường cảnh tuyết tú lệ, không khí tươi mát, trừ bỏ bầu không khí ở ghế sau, thì tất cả đều thực đẹp. Xe một đường chạy đến ngoài thành, tài xế dừng xe ở ven đường, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Nơi xa đồi núi phủ đầy tuyết trắng xóa. Nguy Dã hít thở không khí trong lành, Tạ Thúc Vân đi theo bên cạnh hắn.
“Trùng theo đuôi.” Tạ Quân Nhai thấp giọng mắng.
Tài xế run rẩy nói: “Đại soái, ngài tới……”
Phía sau xa xa truyền đến tiếng xin tha.
Nguy Dã quay đầu lại, nhìn thấy người của Tạ Quân Nhau đang áp giải mười mấy người, phụ tá chạy chậm lại đây: “Đại soái, bọn họ quả nhiên muốn dọn đồ chạy, đã toàn bộ bắt lại.”
Đám người bị áp lại đây, Nguy Dã kinh ngạc phát hiện thế nhưng là người của đoàn xiếc. “Anh làm gì vậy?”
Tạ Quân Nhai ngắn gọn nói: “Trút giận cho em.”
Y giơ tay ngăn, ý bảo buông những người khác ra, chỉ đem bầu gánh áp lại đây. Bầu gánh sợ tới mức bắp chân run lên, không đợi người ấn liền bùm một cái quỳ gối trước mặt Tạ Quân Nhai: “Đại soái tha mạng! Chúng tôi chỉ là một đoàn xiếc ảo thuật, nếu có cái gì đắc tội ngài, mong ngài giơ cao đánh khẽ mà!”
“Ông không đắc tội tôi, nhưng đắc tội người không nên đắc tội.” Tạ Quân Nhai từ trong lòng ngực lấy ra một khẩu súng, lạnh lùng cười một cái: “Không nhớ rõ sao?”
Bầu gánh còn muốn giả ngu, chỉ nghe phịch một tiếng, một bên bắp chân bị bắn thủng, lớn tiếng kêu rên, nước mũi nước mắt đầy mặt.
Tạ Quân Nhai giơ tay nhấc chân đều có khí thế của quân nhân.
Đây là lần thứ hai trong ngày ở trước mặt Nguy Dã dùng súng, khi nhìn về phía Nguy Dã, thần sắc lại dịu dàng như lúc ban đầu: “Nếu đại tẩu chưa hết giận, ông ta cũng nên chết.”
Nguy Dã há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời lại có loại cảm giác nói không nên lời.
Bầu gánh cả người run rẩy kịch liệt, hiểu được Nguy Dã mới là người khống chế tánh mạng của ông, lập tức quỳ gối trước mặt Nguy Dã: “Ông chủ Nguy, tôi xin lỗi ngài, ngài giống như là tiên nhân có tâm địa Bồ Tát, đại nhân đại lượng, thả tôi đi!” Kéo cái chân đổ máu không ngừng dập đầu.
Tầm mắt Tạ Thúc Vân nhìn lỗ thủng đầy máu kia, nhíu mày, nhìn về phía Nguy Dã, thấy hắn biểu tình cũng không có sợ hãi, hỏi: “Người này chọc tẩu tẩu tức giận?”
Nguy Dã nhấp môi gật đầu. Nhìn người đàn ông trung niên chật vật trên mặt đất, mở miệng: “Ông biết chính mình sai ở đâu sao?”
“Là tôi thấy tiền sáng mắt! Tôi không nên thu tiền của tên họ Hà kia, chạy về An Thành!” Bầu gánh thấy thần sắc hắn lạnh băng, cắn răng một cái, tự tát mình một bạt tay.
“Ông sai rồi, tôi không để bụng chuyện hôm nay.” Nguy Dã lạnh lùng nhìn ông, nói: “Xem ra ông đã quên, lúc trước là ông đem ta đưa đến nhà họ Tạ.”
Hắn lớn lên xinh đẹp, biểu diễn cũng tốt, ở đoàn xiếc ảo thuật kiếm được rất nhiều tiền thưởng, vốn định tích cóp đủ tiền để chuộc thân, rời khỏi đoàn xiếc ảo thuật rồi làm nghề mua bán nhỏ. Lại bị bầu gánh bỏ thuốc mê bán vào nhà họ Tạ, trong vận mệnh bi thảm của nguyên chủ, có thể nói bầu gánh là người đem hắn đẩy vào hố lửa.
“Là tôi không đúng, là tôi tham tiền, không quan tâm tới ý nguyện của ngài!” Bầu gánh nước mắt nước mũi giàn giụa, lại nói: “Nhưng…… Nhưng ngài ngẫm lại, đi khắp nơi rất vất vả, tôi đem ngài đưa vào nhà họ Tạ, cũng là muốn cho ngài có cuộc sống tốt mà!”
Ở trong lòng ông ta, mình làm không sai, hiện tại bản thân còn là ân nhân của Nguy Dã.
Tạ Quân Nhai cười lạnh một cái, lại lần nữa giơ súng. “Đại tẩu không cần nói nhiều với loại người này, tôi giúp em……” Đang muốn bóp cò súng, một bàn tay bỗng nhiên nhẹ nhàng đè lại cổ tay của y.
“Tôi tự mình làm.” Nguy Dã thấp giọng nói. Ngón trỏ thon dài như ngọc đè lên ngón trỏ của Tạ Quân Nhai.
Tinh thần Tạ Quân Nhai rung động, lực chú ý toàn tập trung cái đụng chạm ngắn ngủn ấy.
Chờ y lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua bầu gánh đang kêu thảm thiết, phát hiện viên đạn vừa rồi liền ở bên cạnh viên đạn trước.
Vừa muốn mở miệng, liền nghe Tạ Thúc Vân khen Nguy Dã: “Kỹ thuật bắn súng của tẩu tẩu thật tốt.”
Bị đoạt lời kịch Tạ Quân Nhai rất muốn cho tên nhóc này một viên đạn.
Y cười nhìn về phía Nguy Dã, thay đổi phương thức khác khen: “Đại tẩu có lòng tốt, tha cho cái chân còn lại của ông ta.” Nếu là y, hai cái đùi đều phải què.
“……” Nguy Dã thiếu chút nữa diễn không được.
Tạ lão nhị, không khen được thì đừng có khen.
Cách đó không xa, phó bầu gánh cùng mười mấy người diễn viên run bần bật, bị buông ra cũng không dám chạy.
Nguy Dã đi qua, cô gái nhỏ tuổi nhất khóc lên, hắn dừng bước, đối phó bầu gánh nói: “Xin lỗi, hôm nay đã làm mọi người sợ rồi.”
Phó bầu gánh cúi đầu trả lời: “Ông chủ Nguy nói quá lời, ông ta là bị trừng phạt đúng tội.”
Nguy Dã thở dài. Cho họ một số tiền, làm ông tìm thầy thuốc cho bầu gánh, hoặc là rời đi dùng số tiền này để mở gánh hát, phó bầu gánh tự mình quyết định.
Phó bầu gánh ngay từ đầu không dám nhận, Nguy Dã liền nói: “Lúc tôi bệnh, vẫn là ông chăm sóc tôi, coi như là tôi trả ơn ông đi.”
Phó bầu gánh nhận lấy tiền, gọi người nâng bầu gánh, mang đoàn xiếc ảo thuật rời đi. Trước khi đi, ông bỗng nhiên quay đầu lại, biểu tình áy náy: “Nguy Dã, mặc kệ cậu tin hay không, lúc ấy tôi phản đối việc kia, đáng tiếc thấp cổ bé họng không giúp được cậu.”
Nguy Dã nhẹ nhàng cười: “Tôi biết.”
Ba người một lần nữa lên xe, vị trí vẫn như cũ.
Tạ Quân Nhai cảm thấy Tạ Thúc Vân phiền. Y hôm nay mang Nguy Dã ra ngoài chơi, giúp hắn báo thù, nguyên bản tính cùng nhau xem tuyết, lại cùng trải qua một bữa tối thế giới của hai người, hiện tại đều bị tên nhóc này làm hỏng.
Tạ lão tam ỷ vào tuổi còn nhỏ, miệng cứ kêu tẩu tẩu chiếm lực chú ý của Nguy Dã.
Trên đường trở về, Tạ Thúc Vân cúi người về phía ghế phụ cùng Nguy Dã nói chuyện, lại lần nữa nói đến việc dưỡng già, Nguy Dã bị y chọc cho nở nụ cười.
Tạ Quân Nhai phát hiện Tạ Thúc Vân thật không biết xấu hổ. Y cười nhạo một tiếng: “Cậu nói muốn nuôi đại tẩu, cậu nuôi như thế nào?”
Tạ Thúc Vân nói: “Đương nhiên là xem tẩu tẩu có yêu cầu gì.”
Nguy Dã vẫn luôn coi chuyện này là vui đùa, rốt cuộc hắn hiện tại quản lý nhà họ Tạ, tiền riêng đã đủ để hắn sài mấy đời.
Hắn cười cười, vừa định mở miệng, lại nghe được Tạ Quân Nhai nhướng mày hỏi Tạ Thúc Vân: “Cậu cảm thấy đại tẩu như thế nào?”
Nguy Dã tò mò chờ đợi Tạ Thúc Vân trả lời.
“Tẩu tẩu thực tốt.” Tạ Thúc Vân chớp chớp mắt: “Nơi nào cũng tốt, là người đẹp hiếm thấy.”
“Một khi đã như vậy, cậu nên biết.” Tạ Quân Nhai cười như không cười nói: “Người đẹp cần tiền tài quyền thế nuôi dưỡng.”
Tạ Quân Nhai nói: “Mỗi tháng ít nhất cũng phải 300 đồng đại dương.”
Một nhà ăn dùng 5 năm, cũng xài không hết 300 đồng đại dương được không!
Tài xế banh mặt làm bộ mình cái gì cũng không nghe thấy, Nguy Dã nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, cảm giác muốn đỏ mặt.
Tạ Thúc Vân nghiêm trang nói: “300 đồng đại dương có chút quý. Nhưng tôi có thể ngoài đoán mệnh.”
Tạ Quân Nhai hừ cười: “Cậu vân du khắp nơi, muốn để em ấy chịu khổ cùng cậu?”
Tạ Thúc Vân hỏi vặn: “Nhị ca cả ngày mưa bom bão đạn, chẳng lẽ có thể cho em ấy an toàn?”
Nguy Dã nghe hai người tranh chấp vô nghĩa nửa ngày, hít sâu hai cái, quay đầu lại nổi giận: “Nói rõ ràng được không.”
“Hiện tại là tôi nuôi hai người các anh!”
Nguy Dã ngại hai người nói chuyện không đâu, liền gõ đầu mỗi người một cái.
Thế giới hai người mà Tạ Quân Nhai muốn đã không có, lại là bữa tối của ba người, Nguy Dã cơm nước xong liền trở về phòng.
Vào đông lạnh, hắn mỗi đêm đều dùng thuốc tắm mà Tạ Thúc Vân đưa, tắm xong cả người ấm áp, có thể nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Màn đêm buông xuống, Nguy Dã lau khô người, mặc quần áo xong, liền kêu Trường Thanh tới dọn thau tắm.
Trường Thanh nói: “Nhị gia trở về, khí sắc của đương gia đều tốt không ít.”
Trường Thanh cảm thấy chỗ dựa trở về, áp lực trên người Nguy Dã được giảm bớt. Nghe vào trong tai Nguy Dã, lại nhịn không được nghĩ nhiều, hắn phủ nhận: “Không thể nào, phải là công lao của phương thuốc tam gia đưa.”
Trường Thanh phụ họa: “Tam gia cũng là quan tâm tới đương gia.”
Sau khi đóng cửa, Nguy Dã bỗng nhiên nghe được tiếng động lạ, hắn cảnh giác xoay người, nhìn thấy Tạ Quân Nhai đứng ngoài cửa sổ.
“Má ơi, Tạ lão nhị hành động thật nhanh.” Nguy Dã còn tưởng rằng y sẽ nhịn mấy ngày rồi mới qua đây.
001 nói:【 là da mặt dày. 】
Da mặt dày Tạ nhị gia động tác nhanh nhẹn, uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy vào trong phòng, không phát ra tiếng động.
Nguy Dã trợn tròn đôi mắt, theo bản năng lui về phía sau: “Anh tới làm gì?”
“Đương nhiên là tới tìm em.” Tạ Quân Nhai ở ngoài cửa sổ nghe được hắn đối thoại cùng Trường Thanh, hơi ghen: “Em trốn tôi. Như thế nào không thấy em trốn Tạ Thúc Vân?”
“Nếu anh đàn hoàn một chút, tôi cũng không trốn anh.” Lại lần nữa đơn độc ở chung trong phòng, da đầu Nguy Dã tê dại, hắn nhịn không được lần thứ hai cảnh cáo: “Anh đừng xằng bậy, tôi là tẩu tử của anh.”
“Đúng vậy.” Tạ Quân Nhai thấp giọng cười: “Nhưng không còn cách nào, tôi thích em lấy thân phận đại tẩu, dạy dỗ tôi……” Buổi chiều bị hắn gõ trán, Tạ Quân Nhai xương cốt đều mềm.
Tạ Quân Nhai nhìn hắn, rõ ràng cách có vài bước, Nguy Dã lại cảm nhận được độ ấm tăng lên. Mà thời điểm đối phương bước lại đây, chân muốn mềm.
Cánh tay Tạ Quân Nhai cơ bắp rắn chắc, Nguy Dã bị bế lên, đặt lên giường.
“Chân tách ra một chút……” Tai bị hôn một cái, Nguy Dã lắc đầu: “Tôi không thể.”
“Là không thể, vẫn là không muốn?” Người đàn ông thấp giọng dụ dỗ.
Nguy Dã vẫn là lắc đầu, hàm răng trắng cắn môi đỏ.
Tạ Quân Nhai hầu kết lăn lộn, trán đổ mồ hôi, nhưng lực chân của Nguy Dã rất tốt, tuy là y sức lực lớn cũng không có cách.
Giãy giụa xô đẩy, bỗng nhiên phía trên khung giường rơi xuống một cái vòng dây.
Ánh mắt Tạ Quân Nhai chợt lóe, giọng nói khàn khàn: “Em sao lại có thứ này?”
Nguy Dã ngẩn ra: “Làm sao vậy?”
Tạ Thúc Vân cũng dùng sắc mặt kỳ quái hỏi hắn vấn đề này.
“Thì ra em không biết?” Tạ Quân Nhai cười khẽ: “Gia đình giàu có ở trên giường rất biết chơi……”
Nguy Dã theo lời nói ái muội kia tưởng tượng một chút. Chân bị cột lên cao, kia sẽ là một cái tư thế mở rộng. Hắn bị hình ảnh mình tưởng tượng làm cho run run.
Kẻ có tiền thật biết chơi.
……Nhưng tên đạo sĩ Tạ Thúc Vân kia làm sao mà biết được?