Chương 29: Bị Tranh Đoạt Di Sản (9)

Nguy Dã ngơ ngác ngồi trên giường.

Từ trong mộng tỉnh lại, sự tê dại kia còn ở trong đầu, áo trong mềm mại cọ xát ở trên người, đều sẽ kích thích cảm giác tê dại.

Chẳng lẽ độc thân quá lâu? Suy nghĩ quá nhiều? Gần đây ăn đồ quá bổ?

  “Hệ thống, tối hôm qua có xảy ra chuyện gì sao?” Hắn châm chước hỏi.

001:【……】

001 im lặng có chút lâu, Nguy Dã cảm giác không đúng, truy vấn: “Anh sao không trả lời?”

001 gian nan mà ra tiếng:【 không có chuyện gì. 】

Nguy Dã hơi nghi: “Thật sự? Vậy anh như thế nào……” Nói đến một nửa, trong chăn bỗng nhiên có vật động đậy. Hắn sợ tới mức co rụt lại, súc đến góc giường, mới phát hiện là mèo từ phía dưới chăn chui ra.

  “Hô, làm tôi sợ muốn chết……” Nguy Dã mới vừa thở phào nhẹ nhõm, liền trơ mắt nhìn một cái hư ảnh bay ra từ trên người mèo trắng.

Tạ Văn Tu có thể bám vào động vật nhỏ? Thật là một kinh hỉ lớn.

  “…… Đây là anh nói không có chuyện gì?”

【 tôi bị thiết trí bảo vệ riêng tư, cái gì cũng không thấy! 】

  “Đúng nha.” Nguy Dã cào cào chóp mũi, lại bỗng nhiên nghĩ đến: “Không đúng nha, anh là hệ thống, chẳng lẽ phải dựa vào đôi mắt mới có thể biết chuyện gì sao?”

Nguy Dã tấm tắc: “001 à 001, không nghĩ tới anh còn học được nói dối.”

【 mong ký chủ chú ý, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, không phải quan hệ phụ thuộc. 】001 máy móc âm:【 tôi có quyền giữ lại ý kiến của mình. 】

  “Vậy anh giữ lại đi.” Nguy Dã chọc nó: “Tôi tán đồng hành vi làm cục tạ này của anh mà.”

Hắn tâm trạng tốt mà bế mèo lên xoa nhẹ hai cái, mới bắt đầu rời giường thay quần áo.

Giấc mơ đêm qua có ảnh hưởng lớn đối với Nguy Dã, lúc hắn ăn cơm sáng còn đang thất thần.

Kỳ thật Tạ Văn Tu ngay từ đầu chỉ là muốn thử một chút, không nghĩ tới thật sự có thể nhập vào thân mèo. Lần đầu tiên cùng Nguy Dã tiếp xúc thân mật như vậy, khó tránh khỏi có chút phóng túng, làm việc gây rối. Y ở một bên nhìn Nguy Dã, không khỏi có chút tự trách.

Thể xác và tinh thần nhẹ nhàng Nguy Dã ăn uống càng thêm ngon miệng, không cẩn thận ăn quá no.

Cơm sáng xong hắn đến hoa viên ở hậu viên tản bộ, nghe được nha hoàn cùng thợ trồng hoa nhỏ giọng nói chuyện, ngay từ đầu hắn cho rằng hai người đang nói chuyện yêu đương, liền ở phía sau dừng lại.

Lại nghe nha hoàn kia đè thấp giọng, có chút khẩn trương nói: “Vương đại ca, gần đây anh có nghe nói việc có quỷ?”

  “Không chỉ nghe nói, tôi còn chính tai nghe thấy được!” Thợ trồng hoa cũng đè thấp giọng: “Ngày hôm qua tôi để quần áo ở nơi này, lúc chạng vạng lại đây lấy, cô đoán thế nào, tôi nghe thấy có người đang khóc!”

  “Tiếng khóc tôi nghe rất giống giọng của Lý di nương! Cô nói có thể hay không là Lý di nương chết quá thảm, muốn tìm người làm kẻ chết thay nha?”

  “Anh nghĩ nhiều, tam gia còn ở nhà đâu, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.” Nha hoàn thực sùng bái Tạ Thúc Vân.

Nguy Dã như suy tư gì, đi tìm Tạ Thúc Vân. Gõ cửa: “Tam đệ, cậu dậy chưa?”

Tạ Thúc Vân giọng nói trong trẻo có chút buồn: “Tẩu tẩu vào đi.”

Nguy Dã đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy Tạ Thúc Vân còn nằm ở trên giường. Y lười biếng ngáp một cái: “Tẩu tẩu buổi sáng tốt lành —— có chuyện gì sao?”

Nguy Dã đem chuyện buổi sáng nghe được nói cho y, Tạ Thúc Vân nói: “Gần đây người chết quá nhiều, là do oán khí tạo thành, giải quyết rất dễ dàng.”

Y chỉ trên bàn: “Tôi ngày hôm qua chuẩn bị đồ dùng để vẽ một ít bùa, đang tính hôm nay vẽ mấy tờ, tẩu tẩu không cần lo lắng, chuyện này giao cho tôi là được…… Từ từ.”

Tạ Thúc Vân bỗng nhiên từ trong chăn bò dậy, hai ba bước đi đến trước mặt Nguy Dã. Quần áo trên người lỏng lẻo, cơ ngực rắn chắc cùng bả vai hiện ở trước mắt.

  “Làm sao vậy?” Nguy Dã nhanh chóng nhìn thoáng qua phía dưới, phát hiện cơ bụng thật xinh đẹp: “Cậu có muốn mặc lại quần áo rồi nói?”

  “Không có việc gì, tẩu tẩu không phải người ngoài.” Tạ Thúc Vân tùy ý cười cười.

Y đoan trang nhìn Nguy Dã hỏi: “Hôm nay âm khí trên người anh có chút nặng, là gặp đồ vật dơ sao?”

Nguy Dã không thể không bội phục Tạ Thúc Vân, lần này hắn tin tưởng đối phương là có bản lĩnh. Hắn do dự mà trả lời: “Cũng không có, chính là cảm thấy không quá thoải mái.”

Tạ Thúc Vân ôn thanh nói: “Tẩu tẩu thể chất thuần âm, đại ca cùng mệnh cách của anh bổ sung cho nhau, trước kia ở bên cạnh anh ấy tất cả đều tốt, hiện tại hẳn là không tốt.”

  “Đùng là trước kia tôi thường cảm thấy thân thể lạnh lẽo, sau khi vào nhà họ Tạ tình huống chuyển tốt không ít, nhưng từ lúc đại ca cậu đi rồi……” Nguy Dã thần sắc ảm đạm, hơi hơi cắn môi.

Răng trắng ở môi đỏ lướt qua. Tạ Thúc Vân cẩn thận đánh giá khuôn mặt hắn, bỗng nhiên phát giác trừ bỏ âm khí, hôm nay Nguy Dã còn có chút khác. Đuôi lông mày khóe mắt đều hồng phấn, như nụ hoa tháng ba nhẹ nhàng nở ra, trong lúc vô tình lộ ra một tia sắc xuân.

Tạ Thúc Vân ngẩn ra một chút: “Tôi đã lâu không vẽ bùa, có chút ngượng tay, tối hôm qua thử hai tấm. Tẩu tẩu cầm dùng trước đi.”

  “Dán trên đầu giường, có thể loại bỏ đen đủi trong phòng.”

Nói xong, y liền quay về trong ổ chăn, đắp chăn che mặt.

Nhìn quá hạnh phúc, Nguy Dã cũng muốn ngủ nướng, đáng tiếc hắn phải làm người ở goá cần mẫn. Nói lời cảm ơn, Nguy Dã đem hai lá bùa cất vào trong túi liền đi, hôm nay muốn mở họp thảo về con đường buông bán mới, hắn đến trước để chuẩn bị sẵn.

Lúc Nguy Dã đến, các đại chưởng quản cùng quản sự đều đã đến đông đủ. Thấy hắn bước vào, sôi nổi từ trên ghế đứng dậy chào hỏi hắn.

  “Mọi người đều ngồi đi, không cần khách sáo.” Người mới được đề cử ở hiệu thuốc là Lý chưởng quản cũng ở trong đó, Nguy Dã ngồi ở chủ vị nhìn về phía ông ta, thái độ hòa nhã dễ thân: “Lý chưởng quản, lúc trước là tôi không tốt, để ông chịu oan ức. Không biết người nhà ông hiện tại thế nào?”

  “Tốt, tốt, cảm ơn đương gia quan tâm.” Lý chưởng quầy vội vàng đứng lên trả lời: “Thê tử nhà tôi bệnh nặng, nếu không phải ngày hôm qua đương gia sai người tới đưa một số tiền, sợ là không qua được.” Ông cúi người xuống, giọng nói cực kỳ cảm kích.

  “Lý chưởng quản làm việc ở nhà họ Tạ nhiều năm, đồng bạn gặp nạn, nhà họ Tạ đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.” Nguy Dã cười ánh mắt lướt qua những người khác đang ngồi: “Các vị đều giống nhau, gặp được khó khăn, có thể tới tìm tôi xin giúp đỡ, nhà họ Tạ không phải không có lương tâm.”

Ân uy đều có, thể hiện thủ đoạn như sét đánh. Ngày hôm qua Vạn chưởng quầy bị xử lý, hơn nữa một màn hôm nay, làm kế tiếp trao đổi công việc rất là thuận lợi.

Khi nói được một nửa, Tạ Quân Nhai nện bước đi đến.

  “Sao cậu lại tới đây?” Nguy Dã kinh ngạc, hắn căn bản không kêu Tạ Quân Nhai đến.

Tạ Quân Nhai đương nhiên là tới cho hắn chống lưng, nhưng vừa thấy, Nguy Dã hiển nhiên đã nắm giữ cục diện.

Hắn trước nay đều như thế, nhìn nhu nhược, kỳ thật lại cứng cỏi hiếu thắng không thua bất kì ai. Tạ Quân Nhai nhẹ nhàng cười: “Việc này rốt cuộc có một phần trách nhiệm của tôi, nhưng không có lòng quản lý, lại sợ đại tẩu giận.”

Hai người trò chuyện hài hòa ở trong mắt mọi người, có Tạ Quân Nhai một bên tọa trấn, càng thêm không có người dám nói lời phản đối.

Mọi người cẩn thận bàn chuyện vận chuyển hàng hóa, giữa trưa Nguy Dã kêu Trường Thanh chạy tới Hoa Anh Thảo kêu một bàn đồ ăn đưa tới, cùng nhau ăn cơm xong, lại thảo luận một lúc lâu, mới đem công việc cụ thể quyết định.

Sau khi kết thúc, người đều tan đi, Lý chưởng quản ở lại đến cuối cùng, lại lần nữa khom lưng cảm ơn hắn. Nguy Dã thấy thế lại an ủi ông vài câu, Lý chưởng quản nghẹn ngào lên: “Cảm ơn đương gia ra tay giúp đỡ, ngày sau là việc đương gia cần, tôi nhất định vượt lửa băng sông, cũng không chối từ.”

Nguy Dã dịu dàng nói: “Lý chưởng quản nói quá lời. Ngài là người ở nhà họ Tạ, là trưởng bối, tôi nào dám nhận lễ của ngài, mau ngồi.”

Lý chưởng quản là người trung hậu thật thà, lúc này đã đối Nguy Dã trung thành và tận tâm, ông ở một bên ngồi xuống, nhớ đến Tạ Văn Tu, không khỏi bi thương: “Đại thiếu gia lớn lên trong mắt tôi, cậu ấy số khổ……”

Tạ Quân Nhai nghe tên Tạ Văn Tu, chán đến chết ngồi ở một bên, ánh mắt chăm chú vào trên người Nguy Dã.

Đại tẩu mỗi lần đụng tới việc có liên quan đến Tạ Văn Tu, ánh mắt đều sẽ trở nên khác, như cái tên này chứa toàn bộ tình cảm của hắn.

Cặp mắt xinh đẹp kia sẽ bịt kín một tầng hơi nước. Tạ Quân Nhai từng tưởng tượng bộ dáng hắn nghẹn khóc, quả nhiên đẹp hơn so với trong tưởng tượng.

Nhưng lúc này, Tạ Quân Nhai càng hy vọng nước mắt của hắn sẽ giữ lại vì một người khác.

Nguy Dã lẳng lặng nghe Lý chưởng quản hồi ức: “Đừng nhìn đại thiếu gia hào hoa phong nhã, lại có nhuệ khí người thường không có được cùng với mạnh dạn tiên phong, có một lần y muốn đầu tư mua bán có nguy hiểm rất lớn, không một người đồng ý, nhưng đại thiếu gia lại gạt lão gia làm. Nếu không phải y nhiều lần can đảm cẩn trọng, nhà họ Tạ cũng sẽ không huy hoàng như hôm nay, sau này lão gia cũng dần buông tay để cậu ấy làm đương gia.”

  “…… Cậu ấy giống lão lúc gia lúc còn trẻ.” Lý chưởng quản ngẫu nhiên kể lại chuyện xưa: “Năm đó lão gia lập nghiệp, từng thất bại, lần đó ông ấy nợ ngập đầu, nghèo túng mà rời khỏi An Thành để trốn nợ, mọi người đều cho rằng ông ấy sẽ không trở về.”

Lý chưởng quản vẻ mặt thán phục: “Không nghĩ tới không quá một tháng, lão gia liền một mình mang theo một số tiền lớn về, cũng không biết ông ấy ở bên ngoài chịu bao nhiêu khổ, trở nên gầy ốm. Chính là dùng số tiền đó trả sạch nợ, sáng lập cơ nghiệp nhà họ Tạ.”

Đây là chuyện xưa của nhà họ Tạ, chỉ có mấy cái lão nhân mới biết được, Lý chưởng quản đem câu chuyện này làm ví dụ *hổ phụ vô khuyển tử mà nói ra.

*Hổ phụ vô khuyển tử: Người cha có tài thì tất nhiên sẽ không sinh ra người con bất tài.

Nguy Dã lại thấy có chút kỳ lạ, cha Tạ đi ra ngoài một tháng liền phát tài, cùng với nói là thiên tài kinh thương, chi bằng nói là ngoài ý muốn gặp được gì đó.

Hắn không khỏi nhìn Tạ Quân Nhai một cái, Tạ Quân Nhai nhướng mày, tỏ vẻ chính mình cũng không biết chuyện này.

Lý chưởng quản đi rồi, Tạ Quân Nhai nhìn hắn cười: “Đại tẩu thật tốt bụng.”

  “Đó là bởi vì tôi hiện tại không thiếu tiền, mới có thể đem tiền chia cho người khác, càng bởi vì để cho các chưởng quản khác xem.” Nguy Dã tự giễu: “Không có ý tốt, tính là tốt bụng sao?”

  “Chỉ cần nhìn việc là được.” Tạ Quân Nhai chậm rãi nói, y nói thực chân thành, có thể thấy được trong lòng là nghĩ như vậy: “Huống chi biết làm việc tốt sẽ được báo đáp, lại có mấy cái gia chủ sẽ làm như vậy?”

Tạ Quân Nhai khen hắn tốt bụng, so với Tạ Thúc Vân khen hắn đẹp càng làm người cảm thấy không được tự nhiên. Ánh mắt Nguy Dã hơi lóe đứng dậy rời đi, Tạ Quân Nhai cười một cái, đi theo phía sau hắn.

Hai người một trước một sau đi ở trên đường, người bán hàng đang rao hàng, trẻ con vui cười chạy giỡn, tràn ngập hương vị nhân gian.

Họng súng Tạ Quân Nhai dính máu nhiều năm, chỉ là sóng vai đi cùng hắn, thế nhưng trong lòng lại rất bình yên.

Hiện tại nếu gặp tập kích, y có thể sẽ không nâng được súng, ý tưởng này làm y cong môi.

Y nghiêng đầu nhìn về phía Nguy Dã, tươi cười bên môi lại bỗng nhiên biến mất: “Đây là cái gì?”

  “Hửm?” Nguy Dã nghi hoặc nhìn về phía y, Tạ Quân Nhai ấn vệt đỏ trên cổ hắn, nheo lại mắt: “Thời tiết này sẽ không có muỗi.”

Lúc thiếu soái không cười, ánh mắt sắc bén như ưng, cảm giác áp bách ập vào mặt.

Nguy Dã theo bản năng lui về phía sau một bước, lấy lại bình tĩnh, mới ý thức được y nói chính là cái gì: “À, tối hôm qua tôi ôm mèo ngủ, chắc là bị nó liếm đi.”

  “Cậu ôm mèo ngủ?” Tạ Quân Nhai ngây người một cái chớp mắt.

  “Đúng vậy, không phải cậu tặng cho tôi sao?” Nguy Dã không rõ y vì cái gì phản ứng mạnh như vậy.

  “Khụ. Không có gì, đại tẩu thích là được.” Tai Tạ Quân Nhai có chút hồng, không phải bởi vì thẹn thùng, mà là nóng, tưởng tượng đến đồ mình đưa bị Nguy Dã đặt ở trên giường, mèo lông trắng ánh tuyết cùng làn da trắng…… Trong lòng như có ngọn lửa đang cháy.

Loại cảm giác cháy bỏng này làm y có chút nhịn không được, hầu kết lăn lộn: “Đừng nhúc nhích.”

Thân hình cao lớn hơi cúi người, ngũ quan của Tạ Quân Nhai càng thêm tuấn mỹ hơn người. Ánh mắt thâm thúy chăm chú, còn chứa ý cười, lại không biết vì sao, so với vừa rồi càng làm cho Nguy Dã sợ hãi.

Hắn muốn tránh, ngón tay Tạ Quân Nhai đã rơi xuống: “Nơi này…… Dính lông mèo.” Ngón tay mang theo vết chai mỏng lại lần nữa sờ lên, da thịt mềm mại phiếm hồng.

Thật mẹ nó dính lông mèo.

  “Cậu đàng hoàn một chút.” Nguy Dã thấp giọng quát, đẩy tay y ra, chợt thấy tầm mắt Tạ Quân Nhai dừng ở phía sau, đồng tử co rụt lại.

Cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng súng!

Nửa giây sau, Nguy Dã ý thức được súng là hướng về phía mình.

—— không, là hướng về Tạ Quân Nhai, hắn chỉ là vừa khéo đứng gần Tạ Quân Nhai.

Khi phản ứng lại, cả người đã đâm vào lòng ngực cứng rắn rộng lớn.

Tạ Quân Nhai một tay đem hắn ôm ở sau người, một tay kia lấy tốc độ cực nhanh giơ súng.

Tay y thực ổn, Nguy Dã không hề cảm thấy chấn động, phía sau bang bang hai tiếng: “A ——” người chung quanh thét chói tai.

Thân binh của Tạ Quân Nhai tới, bọn họ từng trải qua huấn luyện, rất nhanh đã bắt được lấy kẻ ám sát, những người khác đuổi theo bắt những tên đồng phạm.

Tạ Quân Nhai ngực phập phồng, giọng có chút khàn: “Tình huống nguy cấp, không thể tính là có không đàng hoàn.” Sau cuộc tập kích, y vẫn cứ gắt gao ôm Nguy Dã.

Bên tai hô hấp nóng bỏng cũng không tính là đàng hoàn. Nguy Dã hẳn là đẩy y ra, xoang mũi lại ngửi đến mùi máu tươi.

  “Cậu bị thương?” Hắn giương mắt nhìn Tạ Quân Nhai, sắc mặt trắng bệch: “Là vì che cho tôi?!”

Tạ Quân Nhai ho khan vài tiếng, bả vai đau nhức, lại chỉ rũ mắt nhìn hắn cười: “May mắn, tôi còn có thể cầm súng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play