Chương 27: Bị Tranh Đoạt Di Sản (7)
Tạ Quân Nhai vào cửa, nhìn thấy Nguy Dã đang cuống quít mặc quần áo, Tạ Thúc Vân đứng bên mép giường, thau tắm trong góc toả ra hơi nóng.
“Hai người các cậu đây là……” Tạ Quân Nhai híp mắt: “Đang làm cái gì?”
“Tôi đang muốn sờ cốt cho tẩu tẩu, nhị ca liền vào.” Ánh mắt Tạ Thúc Vân bình tĩnh.
“Sờ cốt.” Tạ Quân Nhai chậm rãi lặp lại một lần, nhìn Nguy Dã áo ngoài lộn xộn, cổ áo mở rộng bên trong là sắc xuân. Hai chữ từ trong miệng y nói ra, cảm thấy mang lên vài phần không đàng hoàn.
Tạ nhị gia nhìn chằm chằm, Nguy Dã không khỏi bối rối, nhanh chóng gài nút thắt cổ áo lại, thấp giọng nói: “Nhị đệ không cần nghĩ nhiều.”
“Đại tẩu đừng lo lắng, tôi thế nào sẽ nghĩ nhiều.” Tạ Quân Nhai thấp giọng cười, đến bên cạnh bàn ngồi xuống: “Còn không có gặp qua đạo sĩ sờ cốt. Nghe nói sư phụ của tam đệ là Trương thiên sư, y thuật cao minh, không ngại làm anh trai ở đây quan sát đi?”
Tạ Thúc Vân thật là gật đầu, Nguy Dã trừng y một cái: “Cậu gật đầu cái gì?” Lại giận liếc Tạ Quân Nhai: “Còn cậu muốn nhìn cái gì? Không cho xem.”
Ánh nhìn tức giận, lông mi run run như lông quạ, Tạ Quân Nhai à một tiếng.
“Haizz, tẩu tẩu thật khó mới đồng ý.” Tạ Thúc Vân mất đi cơ hội tốt mà thở dài, có chút u oán mà rời đi.
“Trường Thanh!” Nguy Dã giương giọng hô, đem đang ở phòng bếp nhỏ nấu nước Trường Thanh kêu tới: “Phu nhân còn muốn nước ấm sao?”
“Tôi tắm xong rồi, cậu vào dọn dẹp đi.”
Trường Thanh bước vào, khi phát hiện Tạ Quân Nhai ngồi ở trong phòng thì kinh ngạc, cậu sợ Tạ Quân Nhai, vội cúi đầu dọn thau tắm.
Thau nước đi ngang qua bên người, Tạ Quân Nhai lại ngửi được hương thơm u nhã kia.
Sau khi gã sai vặt rời đi, y cười nói: “Đại tẩu không sợ bị người thấy tôi ở đây sao?”
“Có cái gì phải sợ?” Nguy Dã ngồi ở đối diện, mặt mày lạnh nhạt: “Tôi không thẹn với lương tâm.”
“Huống chi tôi cùng Văn Tu chính là ngoài ý muốn, trên đời này nào có nhiều đàn ông thích đàn ông như vậy.” Hắn tự giễu. Mới vừa tắm gội xong màu da phấn trắng, trong trẻo như *xuất thủy phù dung, hàng mi dài rũ xuống. “Nhị đệ là nam giới, sẽ không ai bôi nhọ ngươi.”
*Xuất thủy phù dung: Ý nghĩa: hoa sen mới nở; đoá hoa mới hé. (chỉ người có dung mạo đẹp đẽ)
Tạ Quân Nhai trước kia cũng nghĩ như vậy. Hiện tại y chỉ nhìn Nguy Dã cười: “Trên đời có rất nhiều sự việc, thích đàn ông mà thôi, tính cái gì?”
Nguy Dã ngơ ngẩn giương mắt nhìn y, dưới ánh đèn Tạ Quân Nhai mặt mày thâm thúy mỉm cười, khí chất trở nên nhẹ nhàng phong độ.
Tạ lão nhị thật có thể nói nha, trong lòng chậc một tiếng.
Nhìn nhau vài giây, Nguy Dã không khỏi dời đi tầm mắt: “Nhị đệ tới tìm tôi là có chuyện gì?”
Tạ Quân Nhai biết nghe lời thay đổi bộ dạng nghiêm túc: “Đại tẩu hiện giờ tiếp quản nhà họ Tạ, có hứng thú mở con đường kinh doanh ở các tỉnh thành khác không?”
“An Thành phồn hoa, có không ít hàng hóa thu hút. Lại từ bên ngoài lấy về đồ vật mới mẻ, không lo kiếm không được tiền.” Nguy Dã trầm ngâm nói: “Nhưng hiện giờ thế đạo hỗn loạn, nơi nơi đều là cướp. Một chuyến xa nhà, tánh mạng cũng không bảo đảm, nguy hiểm quá lớn.”
Tạ Quân Nhai cười nói: “Đại tẩu đã quên, trong tay tôi có người có súng.”
“Tôi hiểu ý cậu.” Nguy Dã hỏi: “Nếu hợp tác, vậy nhị đệ là muốn thù lao làm quân phí?”
Tạ Quân Nhai gật đầu, dã tâm bừng bừng.
“Có thể.” Nguy Dã cũng trực tiếp trả lời khẳng định: “Nhưng tôi mới vừa tiếp xúc với sản nghiệp của nhà họ Tạ, rất nhiều việc đều không hiểu, muốn lập con đường làm ăn mới, phải chờ tôi khống chế được người vật trong nhà thì mới có thể làm.”
Tạ Quân Nhai cười: “Tôi còn không có dụ lợi, liền đáp ứng nhanh đến vậy. Đại tẩu sao không hỏi thêm hai câu, tỷ như sao tôi lại chú ý tới tài sản của nhà họ Tạ?”
Nguy Dã lẳng lặng chờ đợi y nói tiếp.
“Mã Đại Soái mới vừa sinh được một đứa con.” Mã Đại Soái là cha nuôi của Tạ Quân Nhai, giọng Tạ Quân Nhai hơi trầm xuống: “Rốt cuộc không cùng chung huyết thống, mấy năm nay ông ta càng ngày càng kiêng kị toôi.”
Chiến công hiển hách, vào sinh ra tử, lại vẫn phải nhường đường cho con ruột của đại soái. Này đã là mâu thuẫn không thể thay đổi.
Nguy Dã hiểu được, y đang cố gắng khuếch trương thế lực của mình, thậm chí cùng Mã Đại Soái trở mặt thành thù.
“Tôi tương lai không rõ, có lẽ ngày sau liền tan xương nát thịt.” Tạ Quân Nhai từ từ nói: “Hợp tác với tôi, đại tẩu không sợ dẫn lửa thiêu thân?”
“Tôi kiến thức hạn hẹp, cũng biết có câu nói kêu phú quý hiểm trung cầu.” Nguy Dã nghĩ nghĩ, khẽ cười, bộ dáng có chút giảo hoạt: “Nói tới, tôi lại không phải họ Tạ, nếu đến lúc đó nhà họ Tạ bị liên lụy, tôi liền dọn đồ chạy trốn, sợ cái gì?”
Tạ Quân Nhai nở nụ cười, nếu Nguy Dã thật không có trách nhiệm như vậy, Tạ Văn Tu vừa chết, khi bị người tới cửa bức bách, chỉ sợ lúc đó hắn đã lấy tiền chạy.
Mà một khắc sau, y nghe được Nguy Dã cong mặt mày nói: “Huống chi là em trai nhà mình, tôi không giúp cậu thì giúp ai chứ.”
Vì đối phương vô thức toát ra sự thân mật, Tạ Quân Nhai liếm môi, có chút tê dại.
……
Sau khi Tạ Quân Nhai rời đi, Tạ Văn Tu rốt cuộc có thể về phòng mình.
Bị đẩy ra bên ngoài làm y nghẹn khuất trong lòng, bực bội một lát, kinh ngạc phát hiện gần đây mình giống như thực dễ dàng sinh ra mặt trái cảm xúc.
Tạ Văn Tu hít sâu một hơi, y chung quy tính tình trầm ổn, đứng bên mép giường im lặng nhìn Nguy Dã tắt đèn lên giường, đối phương không có biểu hiện khác thường, làm lòng y dần bình tĩnh trở lại.
Mệt mỏi một ngày, Nguy Dã rất nhanh đã ngủ say, xoay người về phía ngoài giường, nghiêng người đường eo hiện lên.
Tạ Văn Tu nhịn không được hơi cúi người, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, sờ vào, tựa như có thể che khuất một nửa vòng eo mảnh khảnh.
Cảm xúc mềm mại làm Tạ Văn Tu chìm đắm, Nguy Dã bị ngứa tỉnh, muốn gãi thịt mềm ở eo, lại đụng tới bàn tay không thuộc về mình.
Hai mắt hắn bỗng nhiên trừng lớn, thất thanh kêu, bị bàn tay lạnh lẽo che lại miệng.
“Hưm, đừng sợ, em chỉ là mơ thấy ác mộng.” Tạ Văn Tu ở bên tai hắn nhẹ giọng nói, thanh âm thôi miên rơi vào trong đầu, mi mắt Nguy Dã có chút run rẩy, một lần nữa nhắm mắt lại.
“Ô ô anh ta có phải muốn hù chết tôi.” Trước khi ngủ say, hắn ở trong lòng lớn tiếng mắng 001: “Anh là tên khốn nạn!”
Vô tội chịu liên lụy 001:【……】
Có thể dự kiến được, Nguy Dã còn sẽ mắng nó dài dài.
Từ hôm nay trở đi, Nguy Dã ở nhà họ Tạ hoàn toàn tự do, hắn mất mấy ngày đi dạo An Thành, đến xem các cửa hàng của nhà họ Tạ.
Khi đến đưa sổ sách, các chưởng quản đều biết hắn. Hoa Anh Thảo là tửu lầu lớn nhất An Thành, hắn vừa bước vào, chưởng quản liền ra chào đón.
“Ngài tới đúng lúc, nguyên liệu nấu ăn giữa trưa rất tươi mới, ngài cũng nhấm nháp thử tay nghề của đầu bếp nhà ta.”
Nguy Dã vừa lúc đói bụng, liền ngồi xuống.
Nguyên liệu nấu ăn quả nhiên thực tươi mới, đồ vật cho đương gia ăn, chưởng quản càng là dặn đầu bếp làm cẩn thận, mỗi món ăn đều tươi ngon vô cùng.
Lúc gần đi, chưởng quản lại đưa tới một hộp điểm tâm.
Nguy Dã làm Trường Thanh xách, nói: “Bữa cơm này cùng điểm tâm đều ghi vào sổ sách đi.”
Chưởng quản cười ra nếp gấp: “Xem ngài nói, đều là sản nghiệp nhà mình, bất quá là vài món ăn, sao có thể lấy tiền ngài?”
Nguy Dã mỉm cười nói: “Vì là sản nghiệp nhà mình, mới càng muốn như thế. Tôi hôm nay tùy ý lấy, ngày mai trên làm dưới theo, chẳng phải muốn rối loạn quy củ?”
“Là, là, đương gia nói đúng, tôi nhất định ghi nhớ trong lòng.” Chưởng quản trong lòng rùng mình, nghĩ thầm vị đương gia xinh đẹp này quả nhiên không phải dễ lừa.
Trở lại nhà họ Tạ, khi đi ngang qua hoa viên, xa xa liền nghe thấy tiếng ngựa hí vang, thanh âm cực vang dội.
“Thiếu soái lợi hại!” Còn có vài tên *thân binh của Tạ Quân Nhai lớn tiếng khen.
*Thân binh: binh lính thân cận.
Nguy Dã đi qua xem. Tạ lão gia khi còn sống thích luyện quyền pháp rèn luyện thân thể, ở trong hoa viên có một mảnh đất trống bằng phẳng, lúc này có một con ngựa cao lớn đang chạy trong đó.
Tạ Quân Nhai ngồi trên lưng ngựa, một thân oai hùng, con ngựa thỉnh thoảng nhảy về phía trước, muốn dùng sức đem y ném xuống. Cánh tay Tạ Quân Nhai cơ bắp rắn chắc nắm chặt dây cương, đang thuần phục con ngựa này.
Nhóm thân binh đều mang vẻ mặt sùng bái mà nhìn y, lớn tiếng cỗ vũ cho Tạ Quân Nhai, Nguy Dã không khỏi bị không khí kịch liệt này cảm nhiễm, ngửa đầu ánh mắt lấp lánh nhìn người trên lưng ngựa.
Tạ Quân Nhai nhìn thấy ánh mắt của hắn, trong lòng nhảy dựng, phảng phất bị nụ cười mềm mại đánh gục.
“Thiếu soái!” Nhóm thân binh kinh ngạc kêu to, nhìn thấy Tạ Quân Nhai bỗng nhiên ngã xuống.
Kinh nghiệm chiến đấu phong phú làm Tạ Quân Nhai theo bản năng bảo vệ thân thể, nhào lộn hai cái, liền một tay chống đất đứng lên.
“Thiếu soái, ngài không sao chứ?” Thân binh lập tức vây quanh, Tạ Quân Nhai xuyên qua mấy người thân hình cường tráng, nhìn đến phía sau bọn họ, Nguy Dã đang lo lắng nhìn y.
“Không sao, tôi không có việc gì.” Tạ Quân Nhai không kiên nhẫn mà đem nhóm thân binh đuổi đi, bước đến trước mặt Nguy Dã: “Đại tẩu như thế nào tới?”
“Tôi nhìn thấy cậu đang thuần phục con ngựa kia, liền nhịn không được lại đây coi một chút.” Nguy Dã quan sát người y, phát hiện không bị thương, mỉm cười trêu ghẹo: “Cậu thật sẽ không sao.”
Tạ Quân Nhai nghĩ đến bộ dáng chật vật của mình, ảo não nhăn mi: “Vừa rồi…… Là sơ xuất.”
“À, là sơ xuất.” Nguy Dã nhấp môi cười rộ lên, ánh mắt hắn lóe sáng chuyển hướng sang con ngựa kia, đột nhiên hỏi: “Tôi có thể thử sao?”
“Hửm?” Tạ Quân Nhai sửng sốt: “Cậu biết cưỡi ngựa?”
“Không biết.”
“Vậy còn dám thử?” Tạ Quân Nhai mày rậm giơ lên: “Con ngựa này thật hung hăng, bị ngã sẽ chết người!”
“Tôi không biết cưỡi ngựa……” Nguy Dã mắt phượng hơi cong, toát ra một chút đắc ý: “Nhưng tuyệt đối sẽ không ngã xuống.”
Hắn không đợi Tạ Quân Nhai nói tiếp, thế nhưng trực tiếp vén lên vạt áo, chạy đi qua.
“Này!” Tạ Quân Nhai đồng tử co rụt lại, lập tức đi theo, làm tốt chuẩn bị để đỡ hắn.
Lại thấy Nguy Dã uyển chuyển nhẹ nhàng xoay người lên ngựa, học động tác của y nắm chặt dây cương. Ngựa hí vang một tiếng, Tạ Quân Nhai trong lòng run sợ, nó móng trước giơ lên cao, lại không thể đem hắn ném xuống, bắt đầu tăng tốc chạy lung tung.
Nguy Dã cuối người thấp xuống, thân thể dán trên lưng ngựa, sống lưng tạo thành một đường cong duyên dáng, hai chân mềm dẻo kẹp chặt bụng ngựa, như dính ở trên lưng ngựa.
Con ngựa xinh đẹp lúc này lại bị nhan sắc diễm lệ của Nguy Dã đè thấp, vô luận nó như thế nào nhảy lên, đều không ném được người trên lưng, rốt cuộc dần dừng lại.
Nguy Dã chậm rãi ngồi dậy, hưng phấn mà thở dốc, hai tròng mắt sáng như sao trời.
Tạ Quân Nhai đi đến bên cạnh, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn: “Cậu ——” thấy Nguy Dã muốn xuống ngựa, vội duỗi tay dìu hắn.
Nguy Dã mượn lực nhảy xuống, tò mò sờ lên đầu ngựa, con ngựa phát ra tiếng phì phì, hơi cúi đầu.
Nguy Dã vuốt ve nó, quay đầu đối Tạ Quân Nhai cười nói: “Tôi trước kia ở giang hồ bán nghệ, luyện chính là công phu trên đùi.” Ngón tay nhỏ dài chỉ lu nước ven tường trong hoa viên, lu nước khổng lồ không dưới một trăm kg: “Cái lu loại này, tôi có thể sử dụng chân đứng vững không dưới nửa canh giờ.”
Nói đến vui vẻ, Nguy Dã vén tay áo: “Tôi biểu diễn cho các người xem một chút……”
Mấy cái thân binh đều đang mở to đôi mắt nhìn hắn, còn có người kích động mà kêu một tiếng tốt, Tạ Quân Nhai tàn nhẫn trừng bọn họ một cái, vội ngăn lại Nguy Dã: “Lu nước quá to, đại tẩu đừng mệt.”
“Cũng đúng, tôi hiện tại ăn mặc đẹp như vậy.” Nguy Dã buông vạt áo bên hông, ánh mắt nhìn về phía cây quế cách đó không xa: “Cái kia không tệ.”
Chạy lấy đà vài bước, nhảy lên cành cây.
Tạ Văn Tu đang đứng ở phía dưới cây quế, bị khí thế của hắn làm cho sợ, thiếu chút nữa quên mình không có thật thể.
Hắc, ai kêu anh làm tôi sợ.
Nguy Dã mang thù mà hù dọa y, thon dài hai chân đá về phía Tạ Văn Tu đang đứng, xuyên qua, luân phiên ở trên thân cây đá hai cái. Cả người đứng thẳng trên độ cao hai mét, quay người nhanh nhẹn nhảy xuống đất.
Phanh! Thân cây ở mắt thường có thể thấy được run rẩy mấy cái, hoa quế nở rộ rào rạt bay xuống, giống như bay trong gió.
Nguy Dã đắm chìm trong trong mưa hoa quế, nhìn rất rực rỡ, da trắng tóc đen, hàng mi dài đều dính lên hương thơm ngọt ngào.
Tạ Văn Tu xuất thần mà nhìn hắn, trong lồng ngực không có tim thế nhưng như có trái tim đang đập nhanh.
Nhưng mà khi đang nhìn Nguy Dã, bỗng nhiên thấy được tầm mắt Tạ Quân Nhai sáng quắc nhìn về phía Nguy Dã.
Nóng rực, chăm chú, cực lực dùng ôn nhu cất giấu tính xâm lược. Ánh mắt Tạ Văn Tu trầm xuống.