Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình

Chương 25: Bị Tranh Đoạt Di Sản (5)


1 năm

trướctiếp

Chương 25: Bị Tranh Đoạt Di Sản (5)

Đêm khuya, sảnh lớn đèn đuốc sáng trưng, tạm thời biến thành nơi thẩm vấn.

Tú Quyên quỳ trên mặt đất nơm nớp lo sợ, như là bị dọa: “Phu nhân muốn làm chuyện bậy bạ với tôi, xin nhị gia làm chủ cho tôi……”

Ánh mắt Tạ Quân Nhai chỉ là dừng ở trên người cô, cô liền sợ tới mức run.

Hồ quản gia thầm mắng cô không được việc, vội thêm mắm thêm muối, nói có nhân chứng vật chứng.

Nhân chứng, Lý di nương nha hoàn Thúy Nhi: “Tôi đã thấy phu nhân cùng Tú Quyên dây dưa, còn cưỡng ép đưa một ít đồ cho cô ấy.”

Vật chứng, những món linh tinh vụn vặt mà Nguy Dã bị mất trộm.

Tú Quyên nức nở nói: “Tôi không nhận, cậu ấy liền mượn cớ làm khó dễ tôi, tôi thật sự rất sợ hãi, lại ghê tởm, lại sợ bị người ta phát hiện……”

Nguy Dã nhìn quần lót mình “cưỡng ép” đưa cho nha hoàn, cảm thấy thật sự rất giống một tên biến thái.

Dựa theo sự vặn vẹo của hắn cùng tình cảnh trải qua, tựa hồ rất phù hợp với việc biến thái này.

Người hầu có tư cách ở trên sảnh lớn đều dùng ánh mắt khác nhìn hắn.

Trường Thanh mặt nghẹn đỏ: “Các người nói bừa! Tôi vẫn luôn đi theo phu nhân, cậu ấy chưa từng làm qua những việc này!”

Thúy Nhi miệng lưỡi sắc bén: “Cậu ta làm những việc này đương nhiên là không muốn cậu thấy, chẳng lẽ lúc nào cậu cũng luôn đi theo cậu ta sao?”

Trường Thanh miệng lưỡi vụng về, gấp đến độ mặt càng đỏ hơn. Cậu bị bỏ thuốc xổ ngồi trong nhà xí, nhưng nghe thấy Nguy Dã xảy ra chuyện, vẫn là lập tức chạy đi tìm Tạ Quân Nhai.

Nguy Dã xem bộ dáng của câu: “Trường Thanh, cậu đi giải quyết trước đi.”

Trường Thanh ôm bụng lắc đầu, tỏ vẻ muốn ở bên cạnh chủ nhân.

Tạ Quân Nhai không để ý đến phản ứng của mọi người, y đang nhìn những vật chứng, tầm mắt thực chuyên chú.

Hồ quản gia vui vẻ, ông từng cùng Lý di nương thảo luận, Tạ Quân Nhai ở linh đường cười to, nhất định là hận Tạ Văn Tu, như vậy đồng dạng cũng sẽ chán ghét người đại tẩu này.

Nhưng mà giây tiếp theo, ông lại nghe được Tạ Quân Nhai phát ra một tiếng cười nhạt.

Tạ Quân Nhai thế nhìn về phía Nguy Dã cười: “Đại tẩu, ngài cảm thấy mấy thứ này thế nào?”

  “Nếu tôi thật sự giống như lời bọn họ, cưỡng bách Tú Quyên nhận đồ của mình……” Nguy Dã chậm rãi lắc đầu: “Tôi nhất định sẽ không đem đồ của người khác đưa ra.”

  “Tôi cũng nghĩ vậy.” Tạ Quân Nhai đem cái nút tay áo cầm ra, tự tay đưa tới trước mặt Nguy Dã: “Đại tẩu lần này cần phải cất kỹ, đừng để đồ vật lại bị kẻ xấu trộm đi.”

Mọi người trợn tròn mắt.

Trong những vật chứng còn có đồ vật chú em đưa cho tẩu tử?

Nguy Dã đem đồ nhận lại, Tạ Quân Nhai vừa lòng cười. Đôi mắt đen nhìn về phía đám người của quản gia, trầm giọng nói: “Ác nô khinh chủ, thật to gan.”

Hồ quản gia cả người đổ mồ hôi lạnh ướt sũng cả quần áo: “Nhị gia, liền tính bên trong có đồ của ngài, cũng không thể chứng minh……”

  “Ông chắc là hiểu lầm cái gì.” Tạ Quân Nhai không chút để ý đánh gãy lời nói của ông: “Tôi không phải kẻ ngốc, việc vu oan hãm hại trăm ngàn chỗ hở đều nhìn không ra.”

  “Huống chi……” Y nghiêm trang nói: “Tôi tin tưởng cảm tình của đại tẩu đối với đại ca.”

Nguy Dã không khỏi nhìn y một cái, trong lòng thầm nói vị này rất có bản lĩnh trợn mắt nói dối.

Hồ quản gia cùng vài cái người hầu sợ tới mức ngã xuống đất, Tạ Quân Nhai gọi phụ tá đem bọn họ kéo ra ngoài.

Nguy Dã nhìn nha hoàn của Lý di nương đứng cách đó không xa: “Ngươi có thể phái người thẩm vấn Thúy Nhi, chỉ sợ còn có thể hỏi ra thêm việc khác.”

Tạ Quân Nhai ném cái ánh mắt, phụ tá hiểu ý, Thúy Nhi bị kéo xuống đơn độc thẩm vấn.

Rốt cuộc thấy chủ nhân không có việc gì, Trường Thanh phía sau nín thở ra tiếng: “Phu nhân, tôi……”

Nguy Dã vội nói: “Cậu mau đi đi.”

Gã sai vặt đáng thương đi đường đều đi thành hình chữ bát, cuống quít đi WC.

Nguy Dã cảm động mà nhìn bóng dáng của cậu ta, cảm thấy mình nên cho thêm tiền lương.

  “Gã sai vặt này lại rất trung thành.” Tạ Quân Nhai ra tiếng.

Nguy Dã ánh mắt rốt cuộc dừng ở trên người y: “Nhị đệ, lần này phải cảm ơn cậu.”

Loại ánh mắt nhu hòa này, chỉ lúc mới vừa vào cửa Tạ Quân Nhai mới nhận được, sau y lại nói chuyện quá hỗn, Nguy Dã ánh mắt liền biến thành lãnh đạm cùng phẫn nộ.

Ừm, hiện tại thoải mái.

Tạ Quân Nhai biểu hiện nho nhã lễ độ: “Đại tẩu khách sáo.”

Nguy Dã nhấp môi đỏ, nhẹ nhàng nhìn y cười một cái.

Lần này, làm Tạ Quân Nhai da đầu tê dại, y nhìn Nguy Dã một lát, đột nhiên nói: “Đại tẩu nên cười nhiều một chút.”

Độ cong bên môi thu hồi lại: “Không có tâm trạng.” Chồng vừa mới chết, hắn không nên cười.

Tạ Quân Nhai cân nhắc mấy chữ này, nhướng mày, còn đang thương cảm trước cái chết của đại ca đi?

Trong quân đội có rất nhiều thủ đoạn, Thúy Nhi liền khai ra toàn bộ. Chẳng được bao lâu, phụ tá trở về báo tin, ngoài việc Lý di nương cùng Hồ quản gia yêu đương vụng trộm, vì để giảm tội Thúy Nhi còn thú nhận một sự việc —— cô từng nghe được Lý di nương nói mớ trong lúc ngủ say, Lý di nương từng hại chết một người phụ nữ tên Điệp Hoa.

Điệp Hoa là vị di nương sớm đã qua đời của nhà họ Tạ…… Là mẹ của Tạ Quân Nhai.

Thế nhưng còn có thu hoạch ngoài ý muốn. Nguy Dã kinh ngạc mà nhìn thoáng qua Tạ Quân Nhai, nhìn thấy ánh mắt y âm trầm đến đáng sợ.

  “Đại tẩu về phòng nghỉ ngơi trước đi.” Tạ Quân Nhai đứng lên, nhanh rời đi.

Nửa đêm trong lúc ngủ say, Nguy Dã mơ hồ nghe được nơi xa truyền đến tiếng kêu thê lương. Hắn vùi đầu vào gối, bên tai nghe được giọng trầm thấp cùa Tạ Văn Tu: “Đừng sợ, đã không có việc gì.”

Tạ Văn Tu là người rất thú vị, cho dù Nguy Dã không nghe thấy lời y nói, y vẫn sẽ đem lời muốn nói nói ra.

Nguy Dã dần quen với việc có quỷ đi theo bên người. Hắn trở mình, lần này ngủ đến hừng đông.

Buổi sáng ngày hôm sau, Nguy Dã đến sân Tạ Quân Nhai.

Mới vừa đi tới cửa, liền ngửi thấy mùi máu, Tạ Quân Nhai xách theo roi từ một gian phòng đi ra, trên roi dính đầy vết máu.

Thấy Nguy Dã tới, y tùy tay đem roi ném cho phụ tá, bước chân đến gần.

Nguy Dã như cảm giác được sát khí, lui về phía sau một bước.

Tạ Quân Nhai bước chân dừng lại, đứng ở trước mặt hắn: “Đại tẩu sao lại tới?”

  “Tôi đến xem cậu.” Nguy Dã chần chờ nói: “Ngày hôm qua những người đó cậu đã xử lý?”

Tạ Quân Nhai vuốt tóc về phía sau, lộ ra cái trán: “Ừm” một tiếng.

Y cùng Tạ Văn Tu không phải cùng một mẹ sinh ra, so sánh với nhau, ngũ quan ngang tầm, vết sẹo ở đuôi mắt giống như đem sự sắc bén viết ở trên mặt.

Nguy Dã nhịn không được mà nghĩ, y sẽ không dùng roi quất người cả một đêm đi?

Tạ Quân Nhai liếc mắt một cái nhìn ra hắn suy nghĩ cái gì: “Trừ Lý Tú Mai, tất cả đều là một phát súng bắn chết.”

  “Cho nên Lý Tú Mai……” Lý di nương thật sự hại chết mẹ y?

Lời chưa ra khỏi miệng, Tạ Quân Nhai đã hiểu ý hắn.

  “Đúng, nhưng cũng không phải.”

  “Mẹ tôi là bị bà ấy hãm hại, nhưng bản thân luẩn quẩn trong lòng nên tự sát.” Tạ Quân Nhai nhớ tới chuyện cũ, thần sắc thực đạm: “Nhưng đều là việc trước khi tôi năm tuổi, tôi đã sớm không nhớ rõ.”

Tuy nói không có ký ức về mẹ, nhưng cũng không ảnh hưởng việc phẫn nộ khi nghe được chuyện cũ. Nguy Dã cảm thấy y rất khổ sở, chỉ là không thể hiện ra ngoài.

Nguy Dã do dự tiến lên một bước, nhẹ nhàng vỗ vai y, đường cong cơ bắp rắn chắc có lực, khi bị đụng vào, căng chặt lên.

  “Ý này……” Tạ Quân Nhai hơi kinh ngạc, cười như không cười mà nhìn hắn: “Nên nói trưởng tẩu như mẹ?”

Nguy Dã chỉ là muốn biểu đạt chút an ủi, lại nghe y nói bậy.

Hắn xoay người đi, bàn tay ấm áp ấn lại vai sau: “Đừng đi, tôi nói giỡn.”

  “Đã có tâm trạng nói giỡn, xem ra cậu thật sự không cần an ủi.” Nguy Dã vặn vai đem tay của y hất xuống.

  “Cần chứ, sao lại không cần.” Tạ Quân Nhai cong môi: “Nghe thấy mùi máu tươi lâu như vậy, cái mũi của tôi đều sắp hỏng rồi.”

Y bỗng nhiên dựa sát vào.

Nồng đậm mùi máu tươi từ phía sau đến, làm sắc mặt Nguy Dã có chút trắng bệch, hắn hô hấp khó khăn, lại nghe được bên tai truyền đến một tiếng “Hít ——”

Mùi hương lần trước ngửi được lại lần nữa chui vào xoang mũi. Tạ Quân Nhai chỉ cảm thấy hương thơm này như ẩn như hiện, phát ra từ da thịt của Nguy Dã, phảng phất làm người muốn ôm để ngửi.

Đôi mắt Tạ Quân Nhai chăm chú vào da thịt đang bị y ngửi: “Là nước hoa, vẫn là huân hương?”

  “Cái gì?” Nguy Dã chớp chớp mắt, không hiểu.

   “Cậu yên tâm nói ra, tôi tuy rằng là người thô tục, nhưng sẽ không cản trở người khác sống tinh xảo.”

  “Cậu nói tôi?” Nguy Dã mày nhăn lại: “Không có.”

  “Không có?” Tạ Quân Nhai lặp lại.

  “Cậu không tin?!” Nguy Dã vén tay áo, cánh tay trắng nhỏ duỗi đến trước mắt y, cắn răng nói: “Cậu không tin thì ngửi thử, muốn đợi tôi tắm rửa xong lại cho cậu ngửi? Cậu luôn có thành kiến với tôi!”

Tạ Quân Nhai hơi mỉm cười, thật sự cúi người, cái mũi cao rơi xuống trên cánh tay hắn.

Nguy Dã bỗng nhiên cảm thấy không được tự nhiên, thu hồi cánh tay: “Cậu không tin thì thôi.”

Hắn xoay người liền đi, phía sau Tạ Quân Nhai thấp giọng cười: “Tôi chưa nói là không tin mà. Rõ ràng là đại tẩu có thành kiến với tôi, luôn là giận dỗi tôi.”

Tạ Quân Nhai có thái độ ủng hộ Nguy Dã, làm Nguy Dã ở nhà họ Tạ hoàn toàn lập uy, không còn người hầu dám khinh thường hắn.

Hồ quản gia đã chết, Nguy Dã chọn một lão nhân đối trung thành và tận tâm với nhà họ Tạ mà đề bạt, quản gia mới tự nhiên mang ơn đội nghĩa hắn.

Đến ngày thứ bảy, Tạ tam gia Tạ Thúc Vân mới vội vàng trở về.

Nguy Dã ở trước linh đường nhìn thấy mục tiêu công lược này. Thanh niên cho Tạ Văn Tu thắp nhan, tư thái thực thành kính.

Đây mới là tình anh em sao.

Nguy Dã đứng ở cửa, đánh giá y, nghe được người canh cửa nghị luận: “Tam gia là đệ tử Trương thiên sư đắc ý, nghe nói chỉ cần nhìn một cái, là có thể biết ngươi sống được bao lâu!”

  “Nếu là bị bệnh, tìm y xin thuốc là có thể khỏi bệnh!”

  “Nghe nói y một ngày đi tám trăm dặm, đại giang nam bắc đều đã đi qua, còn từng đi ra nước ngoài đâu.”

  “Này cũng quá khoa trương đi.”

Nguy Dã: “…… Xác định này không phải thế giới tu tiên?”

001:【 đương nhiên là khoa trương, chẳng qua là cái đạo sĩ mà thôi. 】

Tạ Thúc Vân và Tạ Văn Tu là cùng một mẹ sinh ra, nghe nói y khi còn nhỏ bệnh tật ốm yếu, Trương thiên sư vân du đến An Thành cho Tạ Văn Tu đoán mệnh xong, liếc mắt một cái liền nhìn trúng y, nói y có thiên phú cùng Đạo gia có duyên, chỉ có làm đạo sĩ thân thể mới tốt lên được.

Vì thế năm ấy ba tuổi Tạ Thúc Vân liền rời khỏi nhà, cùng Trương thiên sư về Long Hổ Sơn làm đạo sĩ. Mấy năm gần đây y vẫn luôn du lịch ở các nơi.

Thắp nhan xong Tạ Thúc Vân xoay người, y ăn mặc đạo bào màu xanh nhạt, hình thức đơn giản cổ xưa, nhưng vóc dáng cao gầy, có loại hương vị phiêu dật như tiên.

Một gương mặt tuấn tú, thoạt nhìn trẻ hơn so với tuổi thật, cười rộ lên dương quang soái khí, y đối Nguy Dã cười một cái: “Chào tẩu tẩu nha.”

  “À, chào tam đệ.” Nguy Dã cũng hướng y gật đầu.

  “Kỳ lạ.” Tạ Thúc Vân ánh mắt ở trên mặt hắn, bỗng nhiên nhíu mày: “Anh là mệnh âm hoàn mỹ, đại ca thế nào vẫn là chết?”

Nguy Dã không nghĩ tới y sẽ nói như vậy: “Không phải xung hỉ thất bại sao.”

  “Không đúng không đúng, hẳn là không liên quan đến anh.” Tạ Thúc Vân lắc đầu, nhìn chung quanh: “Nhà họ Tạ có chỗ nào không đúng nha……”

Người không tồi, chính là thần thần bí bí.

Buổi chiều, Nguy Dã lại ở trong hoa viên gặp Tạ Thúc Vân, một đám nha hoàn đang vây quanh y, cầu y xem chỉ tay.

Thoáng nhìn thấy Nguy Dã, Tạ Thúc Vân lập tức đem người chung quanh kêu đi.

  “Tẩu tẩu, lại gặp mặt.” Tạ Thúc Vân nói. Không biết là học ở nơi nào, tẩu tẩu hai chữ bị y kêu đến rất êm tai: “Để tôi xem chỉ tay cho anh.”

Nguy Dã có chút tò mò mà vươn tay trái cho y, hắn còn chưa bao giờ đoán mệnh đâu.

  “Hừm…… Hai người chúng ta rất có duyên nha.” Nhìn trong chốc lát, Tạ Thúc Vân bỗng nhiên nói.

Nguy Dã nhìn độ thiện cảm trên bản đồ chỉ ở mức quen biết, trầm mặc: “……”

Người anh em này có phải đối với ai cũng đều nói như vậy nha.

  “Xem xong rồi sao?” Nguy Dã nhẹ nhàng rút tay, tay hắn thật đẹp, xương cốt rõ ràng, ngón tay thon dài, dưới ánh mặt trời màu sắc sáng oánh như ngọc.

  “Chờ một chút.” Tạ Thúc Vân cẩn thận mà niết từng ngón tay một.

Nhưng cuối cùng cũng chưa kết luận gì, chỉ cười nói: “Tay tẩu tẩu thật là đẹp. Tôi có thể lại sờ sao?”

Nguy Dã: “……” Người anh em, đại ca cậu đang ở bên cạnh nhìn đâu.

Tuy rằng lớn lên rất đẹp, Nguy Dã vẫn là rụt rè mà cự tuyệt.

Đi được hai bước, bỗng nhiên nghe được người phía sau nói: “Đúng rồi, đêm nay là đầu thất của đại ca.”

Nguy Dã quay đầu lại, Tạ Thúc Vân cười tủm tỉm nói: “Đầu thất là đêm hồi hồn, tẩu tẩu từng nghe nói chưa.”

Nguy Dã bước chân ngừng lại, hắn có chút khẩn trương hỏi: “Tam đệ, cậu hiểu này đó, cậu có gì muốn nói với ta?”

  “Đầu thất là đêm hồi hồn, đại ca sẽ trở về.” Tạ Thúc Vân chậm rãi nói: “Để tránh đụng phải y, tẩu tẩu tối hôm nay tốt nhất đi ngủ sớm một chút, ngủ không được cũng muốn sớm một chút trốn vào trong ổ chăn.”

  “Tôi muốn nhìn thấy anh ấy, không được sao?”

Tạ Thúc Vân ngẩn ra, từng gặp qua rất nhiều người xin giúp đỡ, sinh thời lại là chí thân chí ái, lúc sau biến thành quỷ cũng khó tránh khỏi sợ hãi, chỉ nghĩ mau chóng thoát khỏi. Đưa ra yêu cầu muốn gặp lại, có thể là do lớn gan hoặc là cảm tình sâu nặng đến vượt qua sự sống và cái chết.

Người tẩu tử trẻ tuổi này không giống kẻ lớn gan.

  “Chính là……” Tạ Thúc Vân nghĩ trăm lần cũng không ra: “Các anh cũng chưa *động phòng, tình cảm thật sự sâu đậm sao?”

*Động phòng: quan hệ vợ chồng sau khi kết hôn.

Nguy Dã: “……” Này mẹ nó cũng có thể nhìn ra?

Hắn còn tưởng rằng Tạ Thúc Vân là cái *thần côn đâu, thì ra thực sự có năng lực.

*Thần côn: châm biếm người giả vờ có khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.

  “Nói tóm lại.” Tạ Thúc Vân đè thấp giọng: “Nếu làm đại ca thấy người mà anh ấy tiếc nuối, có thể sẽ không nỡ rời đi.” Mây đang che khuất ánh nắng, sắc trời âm u làm tiếng nói thêm phần quỷ dị: “Tin tôi, này không phải là chuyện tốt.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp