Hạ Cẩm Tây rất nhanh tìm được Ngô Tú Mai, số điện thoại hôm trước mẹ gọi đến vẫn còn trong nhật ký cuộc gọi, điện thoại của mẹ không khó được nhận như Hạ Cẩm Tây, vang lên không hai tiếng đã có người nghe.

Trịnh Tiêu ở bên cạnh Hạ Cẩm Tây, Hạ Cẩm Tây cùng cô ấy liếc nhau, hỏi: "Mẹ, hiện tại mẹ ở đâu?"

"Mẹ về quê," Ngô Tú Mai nói, "Đang đi làm."

Hạ Cẩm Tây: "Quê nào? Mẹ làm việc gì?"

"Quê nhà nơi chúng ta đã ở rất nhiều năm đấy, nơi này mở một nhà máy, mẹ giúp việc bếp núc nấu cơm."

Giọng điệu nhẹ nhàng, nghe không có bất kỳ nỗi oán hận, hay thậm chí là thê lương gì.

Hạ Cẩm Tây mím môi, nói: "Mẹ xin nghỉ việc ở đó đi, về đây giúp đỡ cho con."

"Hả? Giúp cái gì? Con làm sao vậy?" Ngô Tú Mai lập tức sốt ruột lên một chút.

"Con chuẩn bị đổi công việc, lúc bận có nhiều việc vặt vãnh, cơm cũng không rảnh làm." Hạ Cẩm Tây nói, "Mẹ nấu cơm cho người khác không bằng tới nấu cơm cho con, con trả tiền lương cho mẹ mỗi tháng."

"Không không không." Ngô Tú Mai vội vàng từ chối, "Không cần tiền lương không cần tiền lương, nấu cơm cho con gái mình sao có thể đòi tiền lương chứ."

Dừng một chút, bà lại thật cẩn thận hỏi: "Là ở thành phố Bắc sao?"

Hạ Cẩm Tây: "Dạ, thành phố Bắc."

Ngô Tú Mai hơi ngập ngừng: "Thành phố Bắc thuê nhà đắt......"

Hạ Cẩm Tây: "Đương nhiên bao ăn ở."

Ngô Tú Mai không nói chuyện, thật lâu sau, Hạ Cẩm Tây hỏi: "Mẹ, được không? Đến đây giúp con một chút, khả năng còn muốn làm một số việc khác, tìm người ngoài con không yên tâm."

"Được, được." Giọng nói Ngô Tú Mai nghẹn ngào, mang theo khóc nức nở, "Được, được."

Hạ Cẩm Tây nắm di động đến lòng bàn tay thấm một tầng mồ hôi mỏng: "Con đặt vé máy bay cho mẹ, hành lý không cần mang quá nhiều, bên này cái gì cũng có."

Ngô Tú Mai: "Được, được."

Hạ Cẩm Tây: "Mẹ xin nghỉ việc bên kia đi, không quay về."

"Không không, bên con nếu không còn việc gì nữa thì mẹ sẽ trở về, mẹ......"

Hạ Cẩm Tây đánh gãy lời nói của bà: "Làm sao sẽ không còn việc gì, con vẫn luôn bận rộn thật sự, không làm việc thì không có cơm ăn."

Gọi điện thoại xong, Hạ Cẩm Tây cảm thấy từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân đều thông suốt.

Cô kéo tay Trịnh Tiêu đi ra ngoài: "Chúng ta đi mua vài thứ, quần áo giày dép vật dụng hàng ngày......"

Trịnh Tiêu đương nhiên cùng cô, Trịnh Tiêu không chỉ muốn đi cùng, còn phải làm tài xế cho cô, hướng dẫn cô mua, rõ ràng là một phú bà, nhưng mua đồ vật lại tính toán chi li, muốn mua cho thích hợp nhất, mua được giá cả phải chăng nhất.

Cách vách sân đã sớm bỏ trống, mấy gian nhà trệt, cơ sở cũng không tệ lắm, nhưng muốn để người ở thoải mái còn cần phải cải tạo nhiều.

Vì thế phòng làm việc bên này bị dọn ra, đồ vật đều chuyển qua cách vách, thu dọn thành căn phòng chỉnh chỉnh tề tề dành cho khách, thêm cái giường thích hợp của người già.

Hiệu suất làm việc của hai người rất cao, chuyến bay của Ngô Tú Mai vừa rơi xuống đất, liền bước vào một cuộc sống mới.

Mới đầu thật sự vẫn không thích ứng, không quen nhìn hai đứa con gái cả ngày dính một chỗ tình chàng ý thiếp, không quen ở trong nhà người khác ăn của người khác mặc của người khác, còn có, không quen với việc mình nấu cơm không ngon bằng Trịnh Tiêu.

Nhưng này đó đều không tính là gì, so với nửa đời sau ăn khổ, cuộc sống hiện tại không có người la lên hét xuống với bà, không có người nhắc tới con gái liền cãi nhau với bà, không có người uống say khướt không biết trời đất nôn mữa đầy nhà, thật sự quá thoải mái.

Huống chi, mỗi ngày bà đều có thể nhìn thấy con gái của mình.

Bắt đầu từ lúc mang thai đến tháng thứ mười, bà coi cô con gái này như bảo bối. Sau này đã xảy ra rất nhiều việc, làm bà ném con gái mình đi.

Thời điểm Hạ Cẩm Tây chất vấn, trên mặt bà nóng rát đau.

Thời điểm Hạ Cẩm Tây khóc, lòng bà giống như dao cắt.

Hạ Cẩm Tây muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với bà, rốt cuộc bà không chịu nổi nữa, nổi điên rời khỏi ngôi nhà kia, nổi điên muốn tìm lại rất nhiều năm tự do của mình.

Tự do nói chuyện, tự do quyết đoán, tự do yêu thương con gái mình.

Mùa hè mau qua đi, Hạ Cẩm Tây chính thức chấm dứt hợp đồng với UM.

Trước đó, rất nhiều người tới khuyên can cô, bao gồm cả Trâu Y Na. Trâu Y Na nói sẽ không bao giờ gây chuyện cho cô nữa, Hạ Cẩm Tây cười nói, không phải bởi vì em.

Thật không phải bởi vì Trâu Y Na, không phải bởi vì bất kỳ cái Weibo nào, bất kỳ một câu nhục mạ gì.

Chỉ là sau khi làm rất nhiều năm, bỗng nhiên quay đầu lại, phát hiện động lực chống đỡ khiến mình một hai phải làm việc này đã không còn nữa.

Cô không cần kiếm tiền vô chừng mực, không cần vì giấc mơ của người khác mà bận trước bận sau, không cần đứng bên cạnh sân khấu, cảm nhận tình yêu nồng nhiệt.

Cô có thể cho mình nghỉ ngơi, có thể ngủ đến tự nhiên tỉnh, có thể tắt di động cả ngày.

Có người yêu cô, có người đứng phía sau cô, cô giống như được bao vây trong biển trời ấm áp, nơi chốn mềm mại an tâm.

Mùa thu tới, sinh nhật 30 tuổi của cô cũng sắp đến.

Lời chúc phúc cùng quà tặng đã sớm đổ về từ bốn phương tám hướng, rất thú vị chính là, sau khi rời khỏi giới giải trí kia, những nghệ sĩ, quản lý, đồng nghiệp, ông chủ trước kia, ngược lại đều như trở nên thân thiết hơn.

Mọi người không còn gút mắt ích lợi, nên có thể buông xuống tâm tư để giao lưu.

Hạ Cẩm Tây từ chức là việc đả kích lớn nhất đối với Từ Tinh Tinh, hai người là bạn bè lâu năm trong giới, cùng nhau châm biếm cái nơi ăn thịt người không nhả xương kia vô số lần, kết quả Hạ Cẩm Tây không hề báo trước vung mông liền nhảy ra ngoài, để lại một mình Từ Tinh Tinh, còn phải trầm luân ở trong đó.

Từ Tinh Tinh cằn nhằn Hạ Cẩm Tây suốt mấy ngày.

Cũng may hiện tại Hạ Cẩm Tây có rất nhiều thời gian, chỉ cần bên phía Từ Tinh Tinh rảnh rỗi, hai người có thể nấu cháo điện thoại, mở video, một lần tám liền đến hai tiếng.

Mỗi khi đêm về khuya, Trịnh Tiêu đi tới hôn hôn gương mặt Hạ Cẩm Tây thúc giục cô ngủ, Từ Tinh Tinh nhìn căn phòng vắng vẻ, chiếc giường vắng vẻ của mình, đều sẽ bày ra một bộ mặt oán phụ cực độ chán ghét thế gian.

Trước khi cúp điện thoại, Từ Tinh Tinh hỏi Hạ Cẩm Tây: "Lần này sinh nhật tổ chức như thế nào, tam thập nhị lập* đó, sao cậu có thể trực tiếp nằm sấp xuống nghỉ việc về hưu."

(*Lời dạy của Khổng Tử. Được hiểu là khi chúng ta đến 30 tuổi mới có thể tự lập, dựng nên sự nghiệp cho mình.)

Hạ Cẩm Tây không để ý lắm, lười nhác hỏi cô ấy: "Cậu muốn tổ chức thế nào, đều tùy cậu."

Từ Tinh Tinh: "Sinh nhật của cậu!"

Hạ Cẩm Tây: "Ờ."

Cô dừng một chút: "Cậu quả quyết muốn nghĩ đến việc này sao, vậy xem cậu, mỗi ngày mình trải qua đều như nhau."

Từ Tinh Tinh tức giận đến trực tiếp cúp điện thoại. Nhưng thực mau, cô ấy cùng Phàn Phàm, viết một phần kế hoạch tổ chức sinh nhật.

Là người từng làm nhiều các loại party, nội dung của bảng kế hoạch này rất tường tận, trật tự rõ ràng, thậm chí còn có chủ đề thăng hoa.

Tóm lại, Từ Tinh Tinh muốn làm lớn, mời hết hai bên bạn bè thân thích của Hạ Cẩm Tây và Trịnh Tiêu, mọi người sẽ thoải mái vui sướng thưởng thức Nông Gia Nhạc ở trong hai căn nhà của Trịnh Tiêu, làm khổ hai con người đang tự do này.

Hạ Cẩm Tây đưa kế hoạch cho Trịnh Tiêu, nói: "Làm giống như kết hôn."

Mắt Trịnh Tiêu sáng rực lên: "Kết hôn sao?"

"Kết cái rắm." Hạ Cẩm Tây vỗ đầu cô ấy, "Việc này cần thiết không? Em còn muốn ra nước ngoài đăng ký?"

Trịnh Tiêu: "Ờ."

Hạ Cẩm Tây uống một ngụm thức uống đặc biệt mà chiều nay mẹ đã học với Trịnh Tiêu trong bếp: "Nhưng sinh nhật vẫn có thể tổ chức một chút."

Nữ vương đại nhân đã nói như vậy, Trịnh Tiêu lập tức tiếp chỉ.

Ngày hôm sau nghiên cứu quá trình, chuẩn bị thực đơn, căn bản không cần Hạ Cẩm Tây nhúng tay, toàn bộ hành trình đều thảo luận với mẹ.

Ngô Tú Mai làm cơm cả đời, không ai thảo luận mấy thứ này với bà, hiện giờ cũng đã quen đi theo Trịnh Tiêu học tập, làm thế nào để nấu ăn vừa ngon miệng vừa dinh dưỡng cân đối.

Tâm nguyện lớn nhất hiện tại của bà chính là hai đứa con gái khỏe mạnh, vui vẻ hạnh phúc, như vậy, bà cũng cảm thấy trong lòng thoải mái, cũng vui vẻ rất nhiều.

Thời gian gấp gáp, nhiệm vụ quan trọng, Trịnh Tiêu cùng mẹ bận rộn đến ngựa không dừng vó.

Từ khi ba người ở chung, lần đầu tiên Hạ Cẩm Tây bị người bỏ rơi, thường xuyên bị ném ở nhà một mình, đành phải nhàm chán chơi game, xem TV, chơi búp bê.

Ngày này rốt cuộc cũng đến, vừa vặn vào cuối tuần.

Bạn bè thân thích nghe tin mà tới, đầy một sân, Từ Tinh Tinh hoàn toàn xem bữa tiệc này như tiệc rượu, dạo chơi trong đó, nói chuyện làm ăn, vui vẻ ra mặt.

Thời tiết tương đối dễ chịu, không cần điều chỉnh độ ấm, trang trí bằng những loại hoa nở rộ rực rỡ ở trong sân.

Âm nhạc có thể mở lớn tiếng một chút, vị trí hẻo lánh, bốn bề vắng lặng, bật đèn lớn, đem đồ ra nướng BBQ, mang lại cảm giác vừa hoang dã vừa hiện đại, vui vẻ tùy tiện đốt pháo hoa.

Một điều Hạ Cẩm Tây không nghĩ tới, đợt tụ hội lần này không chỉ có nhiều bạn bè của cô đến, còn có bạn bè của Trịnh Tiêu.

Trịnh Tiêu ngày thường hiếm khi giao lưu với người ngoài, số điện thoại của những người hay liên hệ với Trịnh Tiêu, Hạ Cẩm Tây có thể dùng một bàn tay đếm hết được.

Nhưng hiện tại, Trịnh Tiêu giới thiệu cho cô từng người từng người, vị này chính là nghệ nhân búp bê mà cô ấy yêu thích, vị kia là bạn đại học duy nhất mà cô ấy còn liên lạc.

Vị này là đồng nghiệp quen biết rất nhiều năm, đã từng cùng nhau hợp tác, vị kia là dì đã chăm sóc cô ấy suốt mấy năm, hiện giờ con cái của dì ấy cũng đã thành lập gia nghiệp.

Dì ấy họ Tô, bằng tuổi mẹ.

Bởi vì ở đây toàn những người trẻ tuổi ăn mặc thời thượng, nên dì ấy có vẻ hơi e dè lẫn thẹn thùng, Hạ Cẩm Tây đưa dì ấy vào nhà ngồi xuống, cùng dì ấy nói chuyện phiếm.

Tựa như đề tài nói chuyện nóng hổi nhất giữa mẹ và Trịnh Tiêu vĩnh viễn là Hạ Cẩm Tây, dì ấy kể về Trịnh Tiêu cho Hạ Cẩm Tây nghe, nói bộ dáng lần đầu tiên dì ấy gặp Trịnh Tiêu, rồi bộ dáng lúc đi học, nói đứa nhỏ này quái gở như thế nào, hư ra sao, lại khiến người thương tiếc biết bao.

Trong lòng Hạ Cẩm Tây mềm mại đến rối tinh rối mù.

Nghe những lời nói linh tinh đó, cô đột nhiên phát hiện, tuy rằng Trịnh Tiêu không nói nhiều về cô ấy cho cô, nhưng đã hoàn hoàn toàn toàn giao phó chính mình ở trước mặt Hạ Cẩm Tây.

Cô ấy không lừa gạt cô, cô ấy đã rộng mở nội tâm đối với cô, cô ấy tập hợp rất nhiều dũng khí vì cô, sau đó dừng chân ở trần thế này cùng cô.

Đề tài đến cuối cùng, dì Tô nhìn ngoài cửa sổ, rất cảm khái nói: "Hiện tại Tiêu Tiêu trông thật bình dân, con xem con bé cười rộ lên, đôi mắt cong cong, thật sự rất vui vẻ."

Hạ Cẩm Tây theo dì ấy trông ra, Trịnh Tiêu đang đeo tạp dề nướng thịt, giống như bọc trong pháo hoa, đôi mắt mang ý cười.

Chiều hôm buông xuống, Từ Tinh Tinh uống rượu xong rửng mỡ, đẩy Hạ Cẩm Tây đứng giữa sân, thế nào cũng phải bắt cô nói hai câu.

Hạ Cẩm Tây mừng rỡ không được, làm bộ làm tịch dùng sân nhà như sân khấu của lễ trao giải, trước tiên biểu đạt tâm tình kích động của mình, sau đó cảm ơn các vị khách.

"Chủ yếu là cảm ơn quà tặng của mọi người." Hạ Cẩm Tây nói, "Đã quan tâm đến nhu cầu của một người thất nghiệp như tôi."

"Bán trên Idle Fish có thể được giá tốt."

Phía dưới một mảnh tiếng cười.

Có người kêu hỏi cô: "Quà tặng của Trịnh Tiêu đâu?"

"Ah, quà của Trịnh Tiêu?" Hạ Cẩm Tây nhíu mày, "Anh hỏi làm tôi thật sự bối rối."

Hạ Cẩm Tây nhìn về phía Trịnh Tiêu ở trong đám người, Trịnh Tiêu cong cong mi mắt, giơ tay bắn tim cho cô.

Hạ Cẩm Tây: "Quà tặng của em ấy là hai ngón tay giao vào nhau."

Mọi người: "Ha ha ha ha ha ha ha ha......"

"Hú~~~~~"

"30 tuổi, nên lập gia đình, không có gì muốn nói với bạn gái sao?"

"Ah......" Hạ Cẩm Tây suy nghĩ, "Sinh cho chị đứa con?"

Mọi người: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha......"

Từ Tinh Tinh tức giận đến châm chọc cô: "Cậu không thể đứng đắn chút sao?"

Hạ Cẩm Tây nghiêng đầu nhìn về phía Trịnh Tiêu, hai người đứng trong đám người từ xa xa nhìn nhau, tất cả cảm xúc đều có thể lọt vào lòng đối phương.

Hạ Cẩm Tây: "Mình ở trước mặt bạn gái là không đứng đắn nhất."

Trịnh Tiêu cong môi cười, lớn tiếng đáp lại cô: "Em ở trước mặt bạn gái là đứng đắn nhất."

Mọi người: "Ôi ~~~~~~"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play