Ngô Tú Mai để lại một tấm thẻ ngân hàng, Trình Hoa để lại một túi đặc sản của quê quán.

Bên trong có hạt mè tô đường mà Hạ Cẩm Tây rất thích ăn khi còn nhỏ, hiện tại ăn hơi ngấy, nhưng Hạ Cẩm Tây vẫn bỏ đường vào tủ lạnh, bảo quản nó thật tốt.

Hiện tại, cầm tấm thẻ ngân hàng này, Hạ Cẩm Tây đã ngây ra thật lâu.

Trịnh Tiêu ngồi bên cạnh cô, tầm mắt dừng trên TV, khuôn mặt xem chương trình có chút ngẩn ngơ.

Hạ Cẩm Tây hỏi cô ấy: "Em đoán trong thẻ có bao nhiêu tiền?"

Trịnh Tiêu quay đầu nhìn cô, mím môi: "Tra thử xem?"

Hạ Cẩm Tây: "Nhưng chị không biết mật mã."

Trịnh Tiêu: "Sinh nhật của chị."

Hạ Cẩm Tây cười: "Không có sáng ý như vậy sao?"

Kỳ thật đã rất nhiều rất nhiều năm, Hạ Cẩm Tây không thật sự ăn sinh nhật.

Sau khi đi làm, công ty thỉnh thoảng sẽ tổ chức cho cô, xem như là phúc lợi của nhân viên. Bữa tiệc sinh nhật kiểu này, cấp trên cấp dưới các nghệ sĩ, đều không tránh được nói chuyện công việc kinh doanh. Một chút đều không mang ý nghĩa đơn thuần của sinh nhất.

Lúc còn bé, luôn chờ đợi được ăn sinh nhật, bởi vì sẽ có quà, sẽ có bánh kem. Sẽ có cả nhà yêu thương cô, cho cô là nhất. Đó là sự đối đãi thật sự trong bữa tiệc sinh nhật dành cho cô công chúa nhỏ.

Hiện tại Hạ Cẩm Tây nhớ lại, không ngờ những điều đó quá tốt đẹp, nhưng cũng không ngờ nó không tốt biết bao. Thế giới của người trưởng thành không phân biệt trắng đen rõ ràng như vậy, hết thảy chẳng qua do vận mệnh an bài thôi.

"Cũng chỉ có thể là sinh nhật." Hạ Cẩm Tây nói, "Không có con số nào khác."

Trịnh Tiêu xúi giục cô: "Vậy tra đi."

Di động của cô đã cầm trên tay, Hạ Cẩm Tây cảm thấy nếu từ chối thì giống như làm ra vẻ, vì thế tiến đến trước mặt Trịnh Tiêu, nói: "Em tra giúp chị đi."

Trịnh Tiêu bấm vào app ngân hàng, nhập số tài khoản thẻ, đến lúc nhập mật mã cũng chưa hề do dự, ấn nút đăng nhập, thuận lợi tiến vào.

Hạ Cẩm Tây cảm thấy hơi kinh ngạc: "Em nhớ rõ như vậy sao? Làm sao mà em biết được?"

"Sao?" Trịnh Tiêu hỏi cô, "Em không nên biết ngày sinh nhật của bạn gái sao?"

Hạ Cẩm Tây: "Chị cũng không cố ý nói cho em biết."

Trịnh Tiêu quơ quơ di động: "Em giúp chị mua vé máy bay."

"À." Hạ Cẩm Tây yếu ớt đáp một tiếng, có chút chán nản.

Thời gian cô đi làm luôn rất chú ý đến những chi tiết này, nhưng quen bạn gái, ngược lại không chú ý.

Muốn trách thì trách bạn gái này của cô, thật sự cẩn thận hơn cô nhiều, còn mẫn cảm, thông minh, lãng mạn.

"Này." Trịnh Tiêu đưa điện thoại tới.

Hạ Cẩm Tây nhìn thoáng qua, cảm xúc phức tạp. Con số trong thẻ không nhỏ, mẹ cô đã về hưu nhiều năm, tuyệt đối không thể tùy tùy tiện tiện tích cóp là có thể có được.

Dựa theo con số này, hẳn là số tiền mà cô đã đưa, một đồng cũng chưa dùng, giữ hết toàn bộ.

Hạ Cẩm Tây nắm chặt nắm tay, nước mắt lại đảo quanh nơi hốc mắt.

Trịnh Tiêu giơ tay ôm lấy cô, Hạ Cẩm Tây hít hít cái mũi, nghẹn nước mắt trở về, hỏi cô ấy: "Chị như vậy rất vô dụng phải không? Rất mất mặt?"

"Chị ở trước mặt em, cũng không phải lần đầu tiên, lần thứ hai rồi."

"Chị vẫn rất để ý bọn họ, chị còn hy vọng một ngày, có thể có được những thứ đã mất đi lần nữa."

Trịnh Tiêu nói: "Khát vọng tình thân là điều không hề mất mặt."

Hạ Cẩm Tây: "Nhưng bọn họ không hề cần chị, chị như vậy khác nào cô gái ngốc nghếch vẫn lưu luyến tra nam đâu."

Trịnh Tiêu: "Em kể chuyện cho chị nghe đi."

Hạ Cẩm Tây nhìn cô ấy, Trịnh Tiêu đưa tầm mắt lên TV, nói: "Có một đứa bé, ba mẹ nói họ chỉ đi một tháng, đứa bé đợi một tháng, hai tháng, nửa năm, một năm, ba mẹ vẫn không trở về."

"Đến năm thứ ba, bọn họ đã trở về. Đứa bé la hét nói, ba mẹ đều là kẻ lừa đảo, con vĩnh viễn sẽ không để ý đến hai người."

"Mấy kẻ lừa đảo ở nhà không được một tuần, lại đi nữa rồi."

"Lúc xe khởi động, đứa bé liền hối hận. Nó hối hận một tuần này, đã không thể mỗi ngày nhìn thấy ba mẹ nó, ở bên cạnh họ, nghe bọn họ nói chuyện."

"Sau đó đứa bé tự mình chơi bùn, tác phẩm đầu tiên được nặn ra, chính là ba mẹ nó. Đặt ở trên ngăn tủ đầu giường, bày rất nhiều năm."

"Đứa bé dùng cái này để nhắc nhở mình, nếu còn có thể nhìn thấy ba mẹ, nhất định không được làm việc khiến mình hối hận."

"Nhưng mãi đến khi đứa bé lớn lên, đều không chờ được bọn họ trở về."

"Đứa bé kia là em, có ba mẹ quá đáng như vậy," Trịnh Tiêu nhẹ nhàng cau mày, "Nếu còn có thể gặp lại, em vẫn hy vọng được ở bên cạnh họ, bên họ một tuần."

Hạ Cẩm Tây quá kinh ngạc, cô hỏi: "Rốt cuộc vì sao? Vì sao bọn họ không trở về?"

Trịnh Tiêu nghiêng nghiêng đầu: "Em đoán, khả năng có vấn đề pháp luật gì đó đi."

Hạ Cẩm Tây nắm lấy bàn tay đang đặt ở trên vai mình: "Em không muốn biết đáp án sao? Em không nghĩ đến việc đi tìm bọn họ, hỏi một câu sao?"

Trịnh Tiêu cười cười: "Không muốn biết, giống như chị, rất sợ hãi biết đến."

"Chị không sợ hãi." Hạ Cẩm Tây cảm thấy một luồng hơi nóng tán loạn trong lồng ngực, khiến cảm xúc của cô tăng lên, "Chị muốn làm gì liền đi làm, mấy năm nay nếu mẹ thật sự để ý chị, chị sẽ tha thứ cho mẹ, chị còn sẽ cho mẹ dưỡng lão."

"Em cũng giống chị được không?" Hạ Cẩm Tây kéo một bàn tay khác của Trịnh Tiêu qua tới, ôm trong lòng ngực mình, "Chị cùng em đi tìm đáp án, chị cùng em đối mặt, em muốn tha thứ cho họ, liền tha thứ cho họ. Em không muốn tha thứ thì không tha thứ."

Trịnh Tiêu: "Được."

Cô ấy trả lời tùy ý như vậy, Hạ Cẩm Tây nhất thời có chút sửng sốt.

Trịnh Tiêu nhích đến gần trước mặt cô, chui cả người mình vào trong lòng ngực Hạ Cẩm Tây: "Những việc này em đã sớm nghĩ theo như lời chị nói, em sợ hãi đòi hỏi người khác, nhưng hiện tại em rất muốn đòi hỏi chị."

Thời điểm Trịnh Tiêu mềm yếu, là thời điểm Hạ Cẩm Tây không chịu nổi nhất. Cô ôm Trịnh Tiêu, hôn một lần lại một lần, hơn nữa cảm thấy vô cùng nghi hoặc với cảm giác trước kia của mình.

Trước kia tại sao có cảm giác, Trịnh Tiêu tỏ ra yếu đuối đều là giả vờ, đều là thủ đoạn.

Cô ấy rõ ràng chính là một tiểu bảo bối dịu dàng nhất, đáng yêu nhất, thiếu tình thương nhất trên đời.

Vì để làm tấm gương tốt đẹp cho tiểu bảo bối của mình, ngày hôm sau Hạ Cẩm Tây liền dẫn Trịnh Tiêu về nhà mình một lần nữa.

Vẫn tòa chung cư kia, nhưng thời tiết đã hoàn toàn khác biệt.

Hai người đi đến cửa nhà, trên người Hạ Cẩm Tây nổi lên một tầng mồ hôi hơi mỏng. Cô giơ tay gõ cửa, rất nhiều lần cũng chưa có người mở cửa.

Nhà đối diện mở cửa ra, là một bà cụ ăn mặc rất đẹp đẽ.

Bà cụ từ trên xuống dưới quét Hạ Cẩm Tây cùng Trịnh Tiêu hai vòng, nói với hai người: "Dọn đi rồi, không ai ở."

"Vì sao dọn đi rồi ạ?" Hạ Cẩm Tây hỏi.

"Không biết." Bà cụ lắc lắc đầu, "Hình như có việc gì gần đây, nên ở không nổi nữa."

Hạ Cẩm Tây sửng sốt. Việc gần đây, thật không biết là việc gì.

Là cô muốn đoạn tuyệt quan hệ với ba mẹ ruột của mình? Hay do cô come out với toàn thế giới làm mất mặt ba mẹ?

Trịnh Tiêu lôi kéo cô xuống lầu, nói: "Chúng ta đi ăn cơm."

Trời đất bao la, ở bên cạnh Trịnh Tiêu, Hạ Cẩm Tây được ăn nhiều nhất. Chờ hai người đều ăn uống no đủ, cảm xúc của Hạ Cẩm Tây cũng ổn định hơn.

Cô nằm liệt trong lòng ngực Trịnh Tiêu, sờ sờ cái bụng có chút căng lên của mình: "Vậy tiếp theo, em cảm thấy chị nên làm sao bây giờ đây?"

Trịnh Tiêu suy nghĩ, hỏi cô: "Chị có ngại nếu em giúp chị làm một ít việc không?"

Hạ Cẩm Tây: "Đương nhiên không ngại."

Trịnh Tiêu: "Tốt."

Mười phút sau, Trịnh Tiêu nhờ bạn mình tra xét hồ sơ kết hôn của ba mẹ Hạ Cẩm Tây, hệ thống biểu hiện, đã ly hôn, ngày nộp đơn là vào ngày lần trước Hạ Cẩm Tây rời khỏi nhà, muốn đoạn tuyệt quan hệ với ba mẹ.

Một giờ sau, chiều hôm tây trầm, tuy rằng bên ngoài thời tiết vẫn còn rất nóng, nhưng các nhóm tập nhảy ở quảng trường trong chung cư đã nhảy nhót vô cùng náo nhiệt. Trịnh Tiêu lẫn vào trong đó, nửa giờ liền nghe được rất nhiều tin tức.

Nghe nói, ở tầng 20 khu B phía tây có gia đình họ Hạ kia đã lớn tuổi rồi còn cãi cọ đòi ly hôn, ồn ào khiến hàng xóm không được yên bình, bảo an tới rất nhiều lần, bác gái ủy ban khuyên rất nhiều lần, cuối cùng cảnh sát cũng tới, nhưng vẫn không duy trì được hôn nhân.

Nghe nói, do nhà gái muốn ly hôn. Bà họ Ngô kia, ngày thường nhìn dịu dàng hiền huệ, nói chuyện với người khác đều nhỏ nhẹ, luôn cúi đầu, gặp người thì cười một cái. Không nghĩ tới, lúc đòi ly hôn có thể hung dữ như vậy, ném hết đồ vật trong nhà, rống đến cuồng loạn, đánh tới trên đầu đều chảy máu.

Nghe nói, là vì nhà ở, vì tiền. Con trai chạy về quỳ xuống xin mẹ mình, nhưng bà ấy cũng không mềm lòng, bảo hắn trả lại nhà.

Nghe nói, thật sự cãi cọ quá mức kịch liệt, sau khi ly hôn, người chồng ở không nổi nữa, căn hộ kia liền bị bỏ trống như vậy.

Trịnh Tiêu nói một câu, lưng Hạ Cẩm Tây đều căng chặt một phân.

Chờ đến khi nói xong tất cả tin tức, liền mở hai tay ra, chờ đợi Hạ Cẩm Tây nghiêng lại đây, cho cô một bến đỗ ấm áp để khóc thút thít.

Nhưng lần này Hạ Cẩm Tây không khóc, cô đột nhiên đứng lên, kéo tay Trịnh Tiêu ra ngoài.

"Đi tìm mẹ chị." Hạ Cẩm Tây nói, "Giúp chị tìm mẹ."

Trịnh Tiêu: "Được."

Hạ Cẩm Tây: "Không phải em muốn mua cách vách sao, mua đi, chị trả tiền. Đưa mẹ chị đến đây, cho mẹ ở."

Trịnh Tiêu: "Được."

Giọng Hạ Cẩm Tây phát run: "Nếu em không ngại, về sau làm đồ ăn ngon, cho mẹ chị một phần."

Trịnh Tiêu: "Gọi mẹ qua ăn."

Hạ Cẩm Tây: "Nếu mẹ muốn đi du lịch chị tìm đoàn......"

Trịnh Tiêu: "Chúng ta đưa mẹ theo cùng."

Hạ Cẩm Tây: "Tính tình của mẹ chị kỳ thật không tốt như vậy, thân thể hiện tại cũng không tốt, mẹ rất nhát gan, không dám mặc quần áo mới, không ăn đồ ăn thừa......"

"Thế nào cũng được." Trịnh Tiêu dừng bước chân, dùng sức nắm lấy cánh tay của Hạ Cẩm Tây, khiến cho cô xoay người lại.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Trịnh Tiêu nói: "Chị yên tâm, chị muốn chăm sóc cho mẹ như thế nào đều có thể. Em sẽ cùng với chị, bởi vì em không còn mẹ."

Hạ Cẩm Tây sửng sốt.

Trịnh Tiêu nói: "Bốn năm trước, bọn họ để lại cho em một khoản tài sản kếch xù, rồi không còn tin tức nữa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play