Ba Thẩm nói xong, nặng nề gõ gậy lên mặt đất, lúc ông quay người thì nhìn thấy hoa bách hợp trên bàn, đồng tử co lại, ông đột nhiên cầm gậy quét ngang một cái, cả bình lẫn hoa văng xuống đất, phát ra tiếng ồn nhức tai.
Lương Chấp bị sợ hết hồn, than phiền với hệ thống: "Lâu rồi mới gặp bác Thẩm mà sao tính khí bác ấy lại cáu gắt như vậy?"
Hệ thống có nhân tính nên nó suy nghĩ, trả lời: "Ông ấy phụ trách điều tra vụ gϊếŧ người hàng loạt, áp lực rất lớn, nhìn tia máu trong mắt ông là đoán được đã ba ngày không ngủ."
Lương Chấp nghiêm túc đứng dậy, trong rất nhiều tiểu thuyết trinh thám, cảnh sát chỉ là phông nền làm nổi bật sự trâu bò của nhân vật chính, nhưng thật ra bọn họ mới là anh hùng chân chính bảo vệ nhân dân.
Hiển nhiên là do vụ án nên ba Thẩm có ấn tượng xấu với hoa bách hợp, ông hỏi: "Hoa này ở đâu ra?"
"Là con mua." Thẩm Quyền cúi người, nhặt bó hoa ra khỏi đống mảnh bình vỡ, hắn đi tới trước mặt ba Thẩm, mỉm cười nói: "Ba, chúc ba khỏe mạnh, sống lâu."
Ba Thẩm nhìn Thẩm Quyền một lúc, ánh mắt kia Lương Chấp chỉ có thể dùng từ phức tạp để miêu tả, ông không nhận hoa, giọng cứng ngắc: "Đem hoa đi chỗ khác, thời gian này con an phận một chút cho ba, đâu cũng không được đi!"
Thẩm Quyền hơi cúi đầu, ngoan ngoãn nói: "Vâng, ba."
Thẩm Quang Minh chỉ có thể nói xin lỗi với Lương Chấp, rồi theo ba Thẩm lên thư phòng.
Thẩm Quyền cầm chổi thu dọn đống mảnh vỡ trên đất cùng mẹ Thẩm, bầu không khí trong phòng khách ngột ngạt làm Lương Chấp cũng không tiện ăn ké cơm, cậu đành đứng dậy tạm biệt.
Thẩm Quyền nghe vậy, lên tiếng: "Vậy để anh đưa cậu về."
"Không cần phiền anh." Lương Chấp khéo léo từ chối, thể chất của cậu không thể quá thân cận với người khác.
Thẩm Quyền lúc nãy còn ngoan ngoãn trước mặt ba Thẩm, giờ lại có thái độ không cho phép cậu từ chối, hắn đi thẳng ra ngoài: "Đi thôi."
Lương Chấp đành chạy theo, trong chiếc túi cậu mang có để bình xịt hơi cay cùng một ít đồ phòng thân, ít nhiều có thể dùng đối phó với đám sát nhân núp trong bóng tối có thể nhảy xổ ra bất cứ lúc nào.
Thẩm Quyền đi trước mặt cậu, tay nắm chặt bó hoa bách hợp, trên đường ra xe luôn có những cô gái đi ngang qua phải dừng chân vì hắn, các cô sôi nổi bàn tán cô gái may mắn nào được hắn xem trọng.
Nếu Lương Chấp biết suy nghĩ trong lòng của các cô, cậu nhất định sẽ nói cho các cô biết bó hoa đó là để chúc sức khỏe trường thọ.
Lúc lên xe, Lương Chấp chọn ngồi ở ghế sau, Thẩm Quyền không nói gì, hắn đặt bó hoa bách hợp trên ghế phụ, hỏi Lương Chấp địa chỉ nhà.
Lương Chấp báo địa chỉ tòa soạn, bây giờ vẫn còn sớm, phỏng vấn Thẩm Quang Minh không được thì phải quay về giải quyết những việc khác.
Suốt đường đi, không khí an tĩnh trong xe làm Lương Chấp không được thoải mái, cậu đành mở miệng đánh vỡ im lặng: "Thẩm ca, bác Thẩm là do vụ án nên tâm tình không vui, cũng không phải cáu với anh đâu."
Thẩm Quyền nhìn Lương Chấp qua kính chiếu hậu, mỉm cười nói: "Anh biết! Cám ơn cậu đã an ủi."
Lương Chấp mỉm cười lúng túng đáp lại Thẩm Quyền, rồi lầm bầm với hệ thống: "Không biết tại sao, Thẩm Quyền cười mà tao lại thấy sợ."
Hệ thống nói: "Có lẽ đây là mặt cười như không cười."
Lương Chấp: "Có ý gì?"
Hệ thống: "Cười khẩy cho có lệ."
Lương Chấp: "..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT