Lương Chấp nghe giọng kinh ngạc của Thẩm Quang Minh, cậu chạy vào phòng khách, trên bàn kính trước mặt Thẩm Quang Minh là một lọ hoa tao nhã màu trắng, mà cắm ở trong đấy là một bó hoa bách hợp.

Hoa bách hợp luôn xuất hiện trong vụ án cùng hoa bách hợp trước mắt không khỏi làm người ta nghĩ đến mối quan hệ giữa hai thứ, cái này chạm đến thần kinh kích động của Thẩm Quang Minh, anh chất vấn mẹ Thẩm đang đi từ phòng bếp ra: "Mẹ, ai mua bó hoa bách hợp này?"

Mẹ Thẩm sửng sốt một chút, vừa định nói thì có giọng đàn ông trả lời thay bà.

"Là anh mua."

Giọng nói làm tim Lương Chấp mềm nhũn, giọng vừa trầm vừa khàn cmn thật êm tai!

Cậu quay đầu nhìn sang, thấy một người đàn ông mặc sơ mi trắng cùng quần jean bạc màu đứng trên cầu thang, quần áo đơn giản tôn lên đường cong cơ bắp đẹp đẽ, đôi chân dài ngút ngàn bước từng bước xuống cầu thang.

Đối phương đến gần, Lương Chấp mới chú ý người này có chút giống Thẩm Quang Minh.

Thẩm Quang Minh cau mày, bật trạng thái làm việc ra chất vấn: "Thẩm Quyền, sao anh mua hoa bách hợp? Hôm nay sao lại về nhà?"

Mẹ Thẩm bất mãn nói: "Quang Minh, sao con lại dùng cái giọng đấy nói chuyện với anh hai."

"Mẹ đừng xen vào." Thẩm Quang Minh nói xong, còn nhìn chằm chằm Thẩm Quyền cảnh giác.

Lương Chấp đứng một bên làm cảnh nền, tán gẫu với hệ thống: "Tao tới thế giới này bao nhiêu năm mà lần đầu tiên biết được Thẩm Quang Minh còn có một người anh, bộ dáng quá đẹp trai. Mày có biết tại sao tên này lại thái độ với anh mình thế không, người ngoài nhìn chắc tưởng đang thẩm vấn phạm nhân."

Hệ thống lạnh nhạt nói: "Mỗi nhà có chuyện khó nói."

Lương Chấp: "..." Con hệ thống này thật sự là cmn có nhân tính.

Thẩm Quyền cũng không tức giận với địch ý của Thẩm Quang Minh, chỉ dùng ánh mắt kỳ lạ liếc anh một cái: "Hôm nay là sinh nhật ba."

Thẩm Quang Minh sửng sốt.

"Cho nên hoa bách hợp có vấn đề gì sao?" Thẩm Quyền hơi cúi đầu nhìn hoa bách hợp trên bàn, tóc mái hơi dài che khuất đôi mắt, chỉ có thể nhìn thấy cặp môi nhếch lên không có cảm xúc.

Thẩm Quang Minh bận bịu vụ án đến mức không nhớ nổi hôm nay là thứ mấy chứ đừng nói tới sinh nhật, biết mình trách lầm Thẩm Quyền, anh nhận sai: "Xin lỗi anh, là em quá nhạy cảm, anh đừng để bụng."

Ánh mắt Thẩm Quyền trở lại trên mặt Thẩm Quang Minh, nhếch môi một chút, nói: "Không sao."

Lương Chấp tặc lưỡi một tiếng trong lòng, nói với hệ thống: "Mày nhìn vẻ mặt anh ấy kìa, điển hình của miệng cười nhưng không cười."

Hệ thống: "Có ý gì?"

Lương Chấp: "Giả cười cho có lệ."

Ba Thẩm năm nay 48 tuổi, là anh cả của đội cảnh sát, Lương Chấp thấy ông chống gậy đi xuống, lên tiếng chào: "Bác Thẩm, bác bị thương lúc nào vậy?"

Gương mặt ba Thẩm kiên định, cương trực ghét a dua nịnh nọt, thường xuyên cau mày nên giữa trán hằn chữ "Xuyên" (川) rất đậm, ông đứng thẳng người, nói: "Thương nhẹ mà thôi."

Ông quay lại hướng Thẩm Quang Minh: "Vụ án hôm nay có phát hiện gì không?"

Thẩm Quang Minh nói: "Có một ít phát hiện mới."

Ba Thẩm nghe vậy, bảo: "Vậy lên thư phòng nói."

"Nhưng ba à! Hôm nay là sinh nhật ba hay là chúng ta..." Thẩm Quang Minh còn chưa nói hết câu đã bị ba Thẩm cắt đứt.

"Sinh nhật cái gì?! Bây giờ, số người chết đang tăng, còn chưa tìm được hung thủ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play