A Sử Na Cát Nhi vui mừng khôn xiết, vội vàng mang theo lão tiên sinh hướng về lều lớn đi.
Bên trong đại trướng, Đạt Mạn Khả Hãn so với mấy ngày trước đây lại gầy gò hơn một chút, thấy bọn họ đi vào liền để thị nữ đem hắn nâng dậy, hơi có chút gian nan nhìn nữ nhi, "Cát Nhi..."
"Phụ hãn, ta mời đại phu đến rồi, ngài sẽ không có chuyện gì!" A Sử Na Cát Nhi tiến lên nắm chặt tay hắn, cấp thiết đối với đại phu nói: "Lão tiên sinh, làm phiền ngài nhìn phụ hãn ta một chút."
"Ừm." Lão tiên sinh kia chậm rãi tiến lên, liếc nhìn sắc mặt Đạt Mạn Khả Hãn , mở hòm thuốc ra rồi ra hiệu hắn đưa tay tới, vuốt râu chuẩn đoán một hồi lâu.
Này...!Là bệnh đến giai đoạn cuối, chỉ là trị cũng vẫn có thể trị nhưng chính là không thể để cho hắn khỏi hẳn...
Lão tiên sinh suy nghĩ một hồi lâu, chậm rãi nói: "Bệnh đến giai đoạn cuối, ta khai mấy thang uống thuốc, trước tiên là bảo vệ mệnh, khi nào có thể tốt liền không biết."
Có thể bảo vệ mệnh liền không tệ, dù sao ngay cả Đạt Mạn Khả Hãn cũng cảm thấy mình không còn nhiều thời gian, mọi người trong lều nhất thời thở phào nhẹ nhõm, trên mặt dẫn theo chút sắc mặt vui mừng.
"Phụ hãn, ta đã nói ngài không có chuyện gì!" A Sử Na Cát Nhi cầm thật chặt mọt cánh tay khác của Đạt Mạn Khả Hãn nhịn xuống nước mắt, kích động không thôi.
Đạt Mạn Khả Hãn cũng giống như thấy hi vọng, thở phào nhẹ nhõm, vui mừng vỗ vỗ tay của nàng, cảm khái nói: "Nữ nhi của ta tốt nhất."
Lão tiên sinh kia ở một bên nhìn thấy như vậy trong lòng thổn thức không ngớt, bọn họ phụ từ tử hiếu thế này nhưng cũng không biết đã làm hại bao nhiêu người cửa nát nhà tan...!Hắn tuy có thể bảo vệ Đạt Mạn Khả Hãn không chết, nhưng cũng sẽ không để cho hắn dễ dàng để rồi lại đi gieo vạ cho bách tính Đại Tấn.
Chỉ là trong lều còn chưa cao hứng bao lâu, bên ngoài có tướng sĩ vô cùng lo lắng đến báo: "Khả Hãn! Công chúa! Việc lớn không tốt! Đại Tấn phái người đem lương thảo của chúng ta thiêu rồi!"
"Cái gì? ! Khụ khụ khụ khục..." Đạt Mạn Khả Hãn nghe vậy kinh hãi, sắc mặt trắng bệch, lại dẫn đến một trận kịch liệt ho khan.
A Sử Na Cát Nhi cũng vừa giận vừa sợ,nhưng thấy hắn như vậy cũng không để ý tới nhiều liền bận bịu vỗ lưng cho hắn, nhưng không nghĩ hắn càng ho lợi hại, lại còn ho ra máu nữa.
A Sử Na Cát Nhi lo lắng không ngớt, bận bịu an ủi: "Phụ hãn ngài đừng nổi giận, nữ nhi sẽ xử lý!"
Thật vất vả mới bình tĩnh lại Đạt Mạn Khả Hãn như mất đi sức lực toàn thân, vô lực khoát tay áo một cái, than thở nói: "Thôi, thôi! Đầu hàng đi!"
A Sử Na Cát Nhi sắc mặt trắng bệch, mạnh mẽ để cho mình trấn tĩnh lại, an ủi: "Phụ hãn ngài đừng tức giận, nữ nhi có thể giải quyết, có thể giải quyết mà, ngài chờ, ta đi một chút sẽ trở lại." Dứt lời nàng liền đứng dậy bước nhanh ra bên ngoài, lưu lại Đạt Mạn Khả Hãn ở trong lều nhìn bóng lưng nàng đi xa trong lòng hổ thẹn, tự trách không ngớt.
Hắn không bảo vệ được Đột Quyết, thậm chí ngay cả nữ nhi mình cũng không bảo vệ được, nàng còn nhỏ tuổi như thế đã phải hết lòng lo lắng ...
Một bên lão tiên sinh nhìn tình hình hắn không ổn, liền vội vàng tiến lên nói: "Không thể động khí! Bằng không ngay cả thần tiên cũng cứu không được ngươi!"
Đạt Mạn Khả Hãn cười to vài tiếng, tất cả đều là bi thương: "Ta tự biết không còn nhiều thời gian, ngươi không cần mất công sức." Đến mức độ như vậy, hắn còn có mặt mũi nào sống trên đời.
A Sử Na Cát Nhi vừa vào trướng nghị sự.
Đại hoàng tử thấy nàng liền đổ ập xuống mắng một trận: "Ai cho ngươi đi tìm đại phu? ! Là ngươi nói Đại Tấn tất nhiên có mai phục, chúng ta nhẫn nhịn chịu đói cũng không có cách nào đi hai châu Cam Túc cướp lương thực, ngươi ngược lại thực giỏi,đi tìm đại phu về phụ hãn vẫn còn không biết có thể cứu được bao lâu, ngược lại để Tiêu Vô Định theo tìm tới đại doanh! Lần này thì được rồi, vốn là không còn có mấy lương thực bây giờ hoàn toàn không còn rồi!"
A Sử Na Cát Nhi mắt lạnh nhìn hắn cùng mọi người trong lều, con mắt kia giống như biển rộng ngàn năm đóng băng, lạnh giá thấu xương, sâu không lường được.
Nàng đè tức giận xuống, mở miệng chất vấn: "Ta rõ ràng nói bất cứ chuyện gì cũng không được đến bẩm báo cho phụ hãn lo lắng, tại sao có thể có người đi truyền lệnh? ! Ca ca, ngươi không thể chờ đợi được nữa sao?nhất định phải làm Khả Hãn sao? !"
"Làm càn!" Bị nàng nói trúng tâm tư, Đại hoàng tử mặt đỏ tới mang tai, thẹn quá thành giận vỗ bàn, nói: "Ai cho phép ngươi nói ca ca như thế ? ! Đừng ỷ vào phụ hãn sủng ái liền có thể coi trời bằng vung! Nếu không là tại ngươi, Đột Quyết sao có ngày hôm nay? !"
A Sử Na Cát Nhi nghe vậy ngoắc ngoắc khóe miệng, không muốn nhiều lời, cười nhạo nói: "Kẻ nhu nhược." Lập tức xoay người ra khỏi lều lớn, trong mắt tất cả đều là thất vọng.
Khi còn bé Đại ca đối với nàng cũng là mọi cách sủng ái, nàng còn nhớ nàng không cẩn thận làm mất trang sức mà mẫu thân yêu thích nhất.
Đại ca sợ mẫu thân trách phạt nàng, một mực nhận là chính mình làm mất, vì thế mà phải chịu một trận đánh, chỉ là chẳng biết từ lúc nào bọn họ lại thành như vậy.
Ngày ấy phái người đi theo người Đột Quyết thuận lợi tìm thấy đại doanh Đột Quyết , lại phí chút thời gian tìm vị trí kho lương thảo.
Tiêu Vô Định phái một đội tinh binh nửa đêm tập kích đem lương thảo đốt sạch, tuy rằng đội tinh binh kia thương vong nặng nề, nhưng cũng là trí thắng then chốt.
Đột Quyết chắc chắn chống đỡ không được mấy ngày,lúc này đại doanh Định Bắc Quân sĩ khí đại chấn, đều đã làm nóng người để chuẩn bị cùng Đột Quyết tiến hành trận chiến cuối cùng.
Không còn lương thảo thì nhiều nhất ba ngày, không phải liều mạng đánh một trận chiến chính là nâng cờ đầu hàng, một năm chiến tranh rốt cuộc cũng sắp đến thời điểm kết thúc.
Tiêu Vô Định nhìn tuyết trắng mênh mông nhẹ giọng thở dài.
Chỉ một năm, không biết bao nhiêu người đều lưu lại trên thảo nguyên này, vĩnh viễn không quay về được cố hương.
Đạt Mạn Khả Hãn bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, không qua mấy ngày liền giá hạc về trời, trước khi chết còn nắm thật chặt tay Đại hoàng tử, nhiều lần dặn dò: "Ngươi là huynh trưởng, phải chăm sóc thật tốt đệ muội..." A Sử Na Cát Nhi lạnh lùng nhìn Đại hoàng tử đáp lời phụ hãn, trong lòng vô hạn bi thương.
Phụ hãn không còn, lương thảo không còn, vậy liền chỉ có thể đầu hàng, mà nàng a, sợ là lại không trở về được mảnh thảo nguyên rộng lớn này.nàng đã chết tâm, bây giờ ngay cả nước mắt cũng đã không còn.
Tin tức truyền tới kinh thành thì chính là niên yến, Thừa Bình Đế cùng một đám đại thần và tần phi đoàn tụ ở đại đường, có thể nói là vui mừng gấp bội.
Đạt Mạn Khả Hãn ốm chết, Đại hoàng tử lên ngôi, bởi vì khuyết thiếu lương thảo không thể không đầu hàng Đại Tấn , nguyện vĩnh viễn xưng thần, để biểu hiện thành ý liền dâng lên bảo bối của Đột Quyết chính là Công chúa A Sử Na Cát Nhi.
Thừa Bình Đế đại hỉ, lúc này liền hạ chỉ cho Tiêu Vô Định để hắn chủ trì tất cả sự vụ đầu hàng,lại thưởng cho Đột Quyết chút lương thực để trải qua mùa đông.
Lệnh Tiêu Vô Định sau khi xử lý tốt công việc liền dẫn Công chúa Đột Quyết cùng bày đồ Kim Ngân tài bảo hồi kinh.
Trên buổi tiệc mọi người dồn dập chúc mừng Thừa Bình Đế: "Bệ hạ chính là Chân Long Thiên Tử, có thần minh che chở, Đột Quyết nho nhỏ kia căn bản không đáng sợ aa."
" phương Bắc đã bình định, chỉ còn Tây Phương Thục Quốc cùng Nam Phương Man di cũng không đáng sợ, Đại Tấn ta ít ngày nữa liền xưng bá thiên hạ!"
"Bệ hạ anh minh thần võ, thống nhất thiên hạ ngay trong tầm tay!"
Lục Tuấn Đức cũng tới trước nâng chén chúc mừng, Thừa Bình Đế cười ha ha cùng hắn uống một chén.
thời gian này Chu Cẩm Hà đang bị bệnh nên cũng không uống nhiều.
Thừa Bình Đế sau khi hồi kinh liền đem Lục Tuấn Đức từ Hàn Lâm Viện tu soạn đề bạt làm Lễ bộ Lang Trung, nghe nói là Thừa Bình Đế gặp nạn Lục Tuấn Đức liều mình cứu giá, phế bỏ một chân.
Thừa Bình Đế rất cảm động, lại nghĩ tới tình nghĩa chủ tớ của hai người nhiều năm qua.
Lục Bỉnh Văn tuy rằng vô liêm sỉ nhưng là con trai của mình lẽ nào thấy chết mà không cứu sao? Thừa Bình Đế suy nghĩ hai ngày, nghĩ đến Lục Tuấn Đức là một nhân tài, làm tu soạn Hàn Lâm Viện thực sự quá khuất tài, liền lại đề bạt hắn.
Theo như tình hình này thì chính là Lục Tuấn Đức Đông Sơn tái khởi, chỉ là vị trí Thừa tướng bây giờ đang trong tay Nhan Dịch muốn nhường lại cũng không dễ như vậy, huống hồ dù sao Thừa Bình Đế trong lòng đối với Lục Tuấn Đức cũng có khúc mắc, tất nhiên sẽ không tín nhiệm như lúc trước nữa, cứ để hắn cao hứng mấy ngày đi.
Chu Cẩm Hà mỉm cười, nhẹ nhấp một miếng rượu,tảng đá trong lòng kia cuối cùng cũng coi như được hạ xuống.
Gần một năm, nàng cuối cùng cũng đến lúc trở về kinh rồi.
Lúc Tiêu Vô Định đem tất cả sự vụ sắp xếp thỏa đáng chuẩn bị khởi hành hồi kinh thì đã là đầu tháng hai.
mấy ngày trước đây Tiêu Vô Định tự mình dẫn người đi Đột Quyết đón A Sử Na Cát Nhi nhưng Tà Lợi vẫn chưa lộ diện.
Nhị hoàng tử đem người đưa đến sau cũng không nhiều lời, hai huynh muội cứ như người dưng nước lã.
Gặp lại Tiêu Vô Định, trong mắt A Sử Na Cát Nhi không thoải mái như lúc bên trong chiến trường, trái lại có sự thù hận không hề che giấu.
Đây là tất nhiên,dù thế nào thì Tiêu Vô Định cũng là người gián tiếp hại chết phụ hãn của nàng, tuy rằng nếu như lúc trước bọn họ không tấn công Đại Tấn thì sẽ không có nhiều chuyện sảy ra như vậy, có thể có có người hận dù sao cũng tốt hơn là không có người nào để hận.
Tiêu Vô Định cũng không thèm để ý, tất cả chiếu quy củ mà làm.
Chỉ là trước khi đi lại có lượng lớn dân chúng tự phát tụ tập mà đến, xa xa nhìn nàng, sau đó quỳ xuống đất hành lễ hô to, một lúc lâu cũng không đứng dậy.
A Sử Na Cát Nhi nhìn thấy vậy viền mắt đỏ chót, hai tay nắm chặt , một lúc lâu, mới nở một nụ cười quyến rũ mà bọn họ quen thuộc, đứng bên trên càng xe hướng bọn họ cất cao giọng nói: "Ta là nữ nhi của Đạt Mạn Khả Hãn, là nữ nhi Đột Quyết , đa tạ công ơn nuôi dưỡng của các vị nhiều năm qua , các vị ở lại bảo trọng, ta ở kinh thành Đại Tấn ngày đêm sẽ hướng về Mã Tư Đạt cầu khẩn, thỉnh cầu hắn phù hộ con dân Đột Quyết ta, phúc thọ an khang!" Dứt lời, nàng cũng không quay đầu lại, trực tiếp tiến vào xe ngựa.
Tiêu Vô Định quay đầu ngựa lại hướng về phía Cam Châu đi,lúc này đám người Đột Quyết mới không kìm nén được khóc ra thành tiếng, theo bọn họ đi một đoạn đường thật dài mới ngừng lại.
Tiêu Vô Định quay đầu lại nhìn, thấy A Sử Na Cát Nhi xốc mành lên,ánh mắt vẫn nhìn về phía doanh trướng Đột Quyết một lúc lâu mới thả xuống.
Năm nay,mùa đông cũng như những năm trước, lạnh giá khô ráo, làm người ta chỉ muốn ở bên cạnh đống lửa, thảo nguyên bao trùm dày đặc một tầng tuyết trắng,cứ như thế nhìn tới không thấy bờ bến, tình cờ sẽ có chút gò núi chập trùng cùng sắc trời đụng vào nhau, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra chút đường viền.
Tuyết đọng đều đều bao trùm dưỡng dục mấy vạn người, không trung ngẫu có một con chim ưng bay qua,chợt có một tiếng kêu sắc bén cao vút, bây giờ nghe tới lại có mấy phần thê lương.
Các tướng sĩ võ trang đầy đủ hộ tống xa giá hướng về thành Cam Châu , đoàn người lưu lại loang lổ dấu chân trên mặt đất hoàn mỹ trắng xóa kia, lúc này bản thân mình giống như một con kiến, không đáng nhắc tới.
A Sử Na Cát Nhi nhìn ngoài cửa sổ, mắt cũng không chớp,nàng muốn lần cuối cùng nhìn lại một chút nơi đã dưỡng dục nàng mười sáu năm qua.
Đáng tiếc, nàng không chờ được đến lúc băng tuyết tan rã,phóng ngựa chạy quanh bãi cỏ xanh tươi.
Mới mười sáu năm, quá ngắn a.
Du Văn Chiêu thân là tội nhân bán đứng triều đình tất nhiên cũng phải áp giải hồi kinh giao do Hình bộ xử lý, lúc này cũng đi theo đội ngũ phía sau trên xiềng xích.
Đã đến thành Cam Châu,nhìn thấy thành lầu, hắn chợt không đi nữa chỉ si ngốc nhìn thành lầu, tùy ý tướng sĩ áp giải đánh chửi,hắn cũng bất động.
"Này! Mỗ mỗ, không đi nữa lão tử chém ngươi!" Nói xong, tướng sĩ kia liền rút đao ra gác ở trên cổ hắn, nhưng không nghĩ Du Văn Chiêu sẽ cúi đầu liếc mắt nhìn đao trên cổ rồi nở nụ cười.
Sau một khắc, một vệt hồng trào ra,bắn lên bên trên tuyết trắng, giống như những điểm Hồng Mai.
Tiêu Vô Định nghe được tiếng hét kinh ngạc liền quay đầu nhìn lại, thấy Du Văn Chiêu ngã trên mặt đất, máu tươi từ trên cổ không ngừng chảy ra, hai tướng sĩ bên cạnh bị kinh sợ dọa sợ ngốc đứng ở tại chỗ.
Ở trên chiến trường nhiều năm nhìn liền biết hắn không thể cứu được .Tiêu Vô Định xuống ngựa, đến bên cạnh hắn lẳng lặng đứng một lúc, lạnh lùng phân phó người: "Đem hắn đưa quay về Đột Quyết cho ta."
"Vâng!" Tướng sĩ nghe lệnh liền nâng hắn lên hướng về đường cũ trở về.
Tiêu Vô Định mặt không hề cảm xúc, lại trở về phía trước đội ngũ.
Còn muốn chết ở trên lãnh thổ Đại Tấn sao? Ngươi không xứng.
A Sử Na Cát Nhi nghe thấy động tĩnh, cũng vén rèm lên xem,nhìn thấy dáng dấp kia lông mày liền cau lại, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Du Văn Chiêu là một anh hùng, chí ít đối với nàng mà nói là như vậy.
Trời lại có tuyết rơi rồi, những điểm hồng này rất nhanh sẽ bị các vết chân, vết bánh xe cùng tuyết trắng bao trùm, tất cả lại là dáng vẻ mới tinh , phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì, chưa bao giờ có sinh mệnh từ trần, cũng không có người rời đi.
Trong lịch sử Đại Tấn Du Văn Chiêu là tội nhân, chỉ là không biết mấy năm sau người Đột Quyết có còn nhớ bọn họ từng có một Công chúa được coi là cứu tinh, cũng không biết sau này khi nói đến A Sử Na Cát Nhi bọn họ sẽ nói cái gì.
Chỉ là bất luận ngày sau như thế nào, nữ tử mười sáu tuổi này đến cùng là vì bọn họ mà dâng lên sinh mệnh, dâng lên một đời, cam tâm tình nguyện, không oán không hối hận.
------------------------------------------//////----
Trước đó mình có viết A Sử Na Cát Nhi mới 14..sai quá sai rồi!!!xin lỗi mọi người Cuối cùng hai bạn trẻ cũng đến ngày gặp lại ..