Tiêu Vô Định mang theo Vương Hấp Nhạc đến phòng ấm, Vương Hấp Nhạc hướng về Chu Cẩm Hà hành lễ xong liền đứng sang một bên, không kìm lòng được liếc mắt nhìn Lục Duy Trinh, thấy sắc mặt nàng hờ hững không giống ngày thường, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Tiêu Vô Định đến bên cạnh Chu Cẩm Hà ngồi xuống, cũng không phí lời, nói ngay vào điểm chính: "Lúc nãy ta tình cờ gặp Thần nhi cũng biết sự tình, chỉ là Lục Tuấn Đức dù sao cũng là phụ thân Duy Trinh,nếu như hắn bẩm báo bệ hạ là muốn đón về để hôn phối, dù điện hạ không đáp ứng cũng không có cách nào."
"Đúng vậy, dù sao cũng là việc nhà, điện hạ đến cùng vẫn bất tiện can thiệp...!Cần phải có biện pháp thoả đáng mới được." Ôn Nguyên nhẹ giọng thở dài, bất đắc dĩ nói.
Muốn có biện pháp tốt lại cũng không dễ dàng như vậy, mấy người từ trước đến giờ luôn thông minh ngồi cùng một chỗ, trầm tư một lát, lông mày vẫn như cũ nhíu chặt nghĩ mãi mà không ra.
"Thực sự không được, ta liền vào cung thỉnh cầu mẫu hậu thu Duy Trinh làm nghĩa nữ, đã như thế hôn sự liền không cho phép Lục Tuấn Đức xen vào."
Lục Duy Trinh lắc lắc đầu, thở dài nói: "Điện hạ không thể, hoàng thất thu dưỡng nữ cũng không phải là việc nhỏ, Duy Trinh cũng không đến mức để bệ hạ cùng nương nương yêu thích, sẽ không dễ dàng đáp ứng như vậy, không cẩn thận còn có thể để bệ hạ và nương nương bất mãn với ngài, huống hồ dù có thu dưỡng, ngày sau cũng sẽ phải lập gia đình..."
Nói xong, nàng bỗng nhiên mắt sáng lên, chợt nói: "Nếu phải lập gia đình không bằng trước tiên gả đi, chặn trước một bước."
Ôn Nguyên gật đầu trầm tư: "Đúng hơn là giả thành hôn, nhưng muốn thân phận không tệ lại là người của chúng ta thật là có mấy phần khó tìm..." Muốn ngăn miệng Lục Tuấn Đức ,thì người kia tất nhiên phải tốt hơn Trịnh Lượng, lại phải là nam tử cấp dưới các nàng vừa độ tuổi và quan trọng là nguyện ý giả thành hôn, trong khoảng thời gian ngắn muốn tìm cũng không dễ dàng.
Nghe vậy, Chu Cẩm Hà cùng Tiêu Vô Định liếc mắt nhìn nhau, Tiêu Vô Định lúc này đã có chủ ý, đứng dậy mang theo Vương Hấp Nhạc ra bên ngoài.

Ôn Nguyên cùng Lục Duy Trinh thấy nàng bỗng nhiên mang Vương Hấp Nhạc đi ra ngoài liền không rõ nhìn Chu Cẩm Hà, chỉ thấy nàng mỉm cười lắc lắc đầu, ra hiệu bình tĩnh đừng nóng.
Vương Hấp Nhạc đem cuộc nói chuyện của mọi người nghe rõ ràng, thời điểm Tiêu Vô Định dẫn hắn đi ra ngoài liền biết được tâm tư của hai người, mới ra phòng không lâu, liền không thể chờ đợi được nữa hướng về Tiêu Vô Định nói: "Tướng quân, ta nguyện giúp Lục tiểu thư!"
Tiêu Vô Định mỉm cười, thoả mãn nhìn hắn, nói: "Đừng vội, hôn nhân đại sự không phải trò đùa, ngươi nguyện ý giúp Duy Trinh tất nhiên được, nhưng chỗ Uyển di không chắc đồng ý, dù sao thiên hạ này không có người mẹ nào không muốn thấy con trai của mình thành thân sinh hài tử a." Vương Hấp Nhạc nghe vậy cũng mang tới mấy phần khó xử, cau mày nghĩ một hồi, ngẩng đầu kiên định đối với Tiêu Vô Định nói: "Đây là việc ta muốn làm, nương ta...!Không cho nàng biết là được, ngày sau Lục tiểu thư có người thích ta sẽ cùng nàng hòa ly." Nói xong, Vương Hấp Nhạc mang theo vài phần thẹn thùng, nhỏ giọng nói: "Huống hồ Tướng quân, ta cũng có kế vặt của chính mình, ta nghĩ cùng Lục tiểu thư ở chung một thời gian, có thể nàng cũng sẽ thích ta đây..."
Nhìn dáng vẻ kia của hắn, Tiêu Vô Định vừa vui mừng lại phiền muộn, thở dài một tiếng vỗ vỗ vai hắn, nói: "Nhân phẩm của ngươi ta tất nhiên là tin tưởng, từ xưa khó nắm bắt nhất chính là tình cảm, hai người các ngươi đều vô cùng quan trọng với ta cùng điện hạ,bất luận là ai cũng không nỡ để chịu oan ức,nếu có thể trong lòng ngươi suy nghĩ thì tốt, nếu không thể..."

"Tướng quân, ngài yên tâm, ta tất nhiên sẽ không làm việc gì có lỗi với ngài cùng điện hạ , càng sẽ không bắt nạt Lục tiểu thư,cử chỉ tiểu nhân ta luôn xem thường, ta sẽ không để cho chính mình trở thành người mà mình luôn khinh thường." Vương Hấp Nhạc ánh mắt sáng quắc nhìn Tiêu Vô Định, nghiêm túc như đang nghe lệnh lập quân.
Tiêu Vô Định bỗng nhiên cảm khái khi thấy hắn trưởng thành, từ lúc nàng cứu hắn cho tới bây giờ chỉ mới bốn năm, hắn từ một hài đồng sợ sệt trưởng thành thành một nam tử có trách nhiệm.

Nàng nở nụ cười, nói: "Ngươi từ trước đến giờ là đứa trẻ tốt, ta tất nhiên là tin ngươi, ngày sau có gì khó xử cứ đến tìm ta."
"Vâng, đa tạ Tướng quân."
Tiêu Vô Định thấy hắn sang sảng cười liền mỉm cười quàng vai của hắn đi về phía phòng, vừa đến cửa phòng lại thấy hắn ngừng bước chân, do dự nói: "Tướng quân, ta vẫn là nên đi về trước ...!Ta.

.ta,..

ta trước tiên cùng mẹ ta nói một tiếng, ngài cùng Lục tiểu thư nói là được rồi..."
"Làm sao? Thẹn thùng a?" Tiêu Vô Định nhìn Vương Hấp Nhạc bỗng nhiên đỏ tai, nghe hắn bỗng nhiên nói lắp thì cười ha ha, khoát tay áo một cái để hắn đi.

Vương Hấp Nhạc như được đại xá vội vàng hành lễ liền chạy mất tiêu, làm Tiêu Vô Định lại cười một trận, đứa nhỏ này thật đáng yêu a.
Nghe thấy Tiêu Vô Định ở bên ngoài cười to, Chu Cẩm Hà liền biết việc này đã thành, cười tủm tỉm đối với hai người nói: "Ta nhìn Hoàn Tử không tệ, hay là để hắn?"

"Vương Tướng quân?" Lục Duy Trinh nghe vậy vội lắc lắc đầu, nói: "Không được, không thể."
Chu Cẩm Hà cũng không nghĩ tới Lục Duy Trinh sẽ từ chối, lúc này lại cảm thấy có chút không giống bình thường, nghiêng đầu tựa như cười mà không cười nhìn nàng, hỏi: "Làm sao không thể? Chính hắn đã nguyện ý, hay là Duy Trinh chán ghét hắn?"
"Tất nhiên không phải, chỉ là..." Lục Duy Trinh nhớ tới thiếu niên dũng cảm đứng ra vì chính mình giải vây ngày ấy, gò má hơi nóng lên, nói: "Vương Tướng quân là người tốt như vậy, không nên bởi vì ta mà làm lỡ đại sự cả đời."
Tiêu Vô Định từ bên ngoài đi vào nghe thấy nàng lời nói này, cười khẽ tiến lên phía trước nói: "Chính hắn rất vui lòng đây aa, ngươi không cần hổ thẹn trong lòng, huống hồ tiểu tử kia tuy rằng tâm địa thiện lương tuy nhiên không phải người ngốc, rất khôn khéo nha."
"Đúng vậy, dù sao cũng là người phủ Tướng quân,chẳng lẽ không giống Tướng quân bọn họ sao?" Chu Cẩm Hà cười tủm tỉm liếc Tiêu Vô Định, nói: "Việc này không nên chậm trễ, ta liền vào cung thỉnh cầu phụ hoàng tứ hôn, Ôn tỷ tỷ ngươi ở chỗ này bồi tiếp Duy Trinh, đừng để nha đầu này tiếp tục đoán mò."
"Ta cùng nàng đi." Nói xong, Tiêu Vô Định cũng theo nàng đứng dậy rồi hai người cùng đi ra bên ngoài, Lục Duy Trinh nhìn bóng lưng hai người thần sắc phức tạp, nhất thời có chút không biết làm sao.
Ôn Nguyên nhìn dáng vẻ ấy liền ôn nhu vỗ vỗ nàng, cười trấn an: "Ngươi an tâm, Hoàn Tử là người không tệ.A Tiêu tự mình dạy dỗ tất nhiên không kém được.

A Tiêu từ trước đến giờ không làm khó hắn, chính hắn đáp ứng thì tất nhiên là tự nguyện, hắn đã có suy tính."
"Nhưng nếu hắn đáp ứng thì chỗ nương hắn làm sao xử lý?"
"Chuyện này phải để hai người các ngươi tự thương nghị, " Ôn Nguyên cười tủm tỉm nhìn nàng, nói: "Duy Trinh là giai nhân còn sợ không xứng với tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch kia sao? Nếu không phải ngươi không tiện đi lại thì mấy đại mỹ nhân trong kinh tất nhiên có ngươi."
Ánh mắt Lục Duy Trinh lòe lòe, trong mắt tất cả đều là xoắn xuýt, hàm răng khẽ cắn môi đỏ, do dự nói: "Nhưng ta tàn tật như vậy, bỏ lỡ chuyện đại sự cả đời của hắn tóm lại là không hay lắm, lấy tình hình của hắn bây giờ, qua hai năm nữa nhất định có thể tìm được tiểu thư tốt hơn là cùng ta thành thân nhiều, coi như là hòa ly thì cũng sẽ không bằng......"
Ôn Nguyên không nguyện ý nghe nàng tự ti, hiếm khi đánh gãy nàng, nghiêm túc nói: "Đi đứng bất tiện thì làm sao? chẳng nhẽ vẫn cần ngươi xuống giường làm việc sao? trong kinh này có mấy nữ tử có thể so với ngươi? Tài mạo vô song, lại có điện hạ là ngươi chỗ dựa, sợ cái gì? Ngươi không muốn tiếp nhạn hắn như vậy, không biết làm sao hắn lại cam tâm tình nguyện tiếp nhận ngươi đây? Duy Trinh, nếu ngươi đối với hắn có hảo cảm, vì sao không cho nhau một cơ hội,nếu như hắn chính là phu quân ngươi thì sao?"

Lục Duy Trinh cúi đầu , khăn tay cầm trong tay đều bị nàng vò cho xoắn lại như cái bánh quai chèo*, dù cho nàng thông tuệ lại trưởng thành sớm thì cũng chỉ là cô nương mười bảy tuổi, nói đến hôn nhân đại sự khó tránh khỏi do dự.

Đối với Ôn Nguyên, Lục Duy Trinh cùng Chu Cẩm Hà đều giống như muội muội của nàng chỉ là đối với Chu Cẩm Hà có hổ thẹn ẩn sâu trong lòng còn đối với Lục Duy Trinh nhiều hơn chính là đau lòng, hi vọng muội muội khi còn bé chịu đủ ức hϊếp này có thể tìm được hạnh phúc của chính mình.

(*bánh quẩy hình xoắn xoắn)
Nghe xong Ôn Nguyên nói, tuy rằng còn xoắn xuýt nhưng Lục Duy Trinh cũng không nói cái gì nữa, chỉ muốn một ngày nào đó tìm Vương Hấp Nhạc thương lượng một chút mới hay , còn phải hướng về hắn tự mình nói đa tạ.
Chu Cẩm Hà cùng Tiêu Vô Định đi về phía hoàng cung.

Thừa Bình Đế đang nhíu mày nhìn tấu chương , nghe thấy Cố Tường Hải thông báo nói hai người đến còn có chút không rõ, hỏi: "Làm sao lúc này lại đến đây?"
"Điện hạ không có nói tỉ mỉ, chỉ nói là có chuyện tốt aa."
"Ồ?" nói như vậy Thừa Bình Đế càng hiếu kỳ, lông mày hơi giãn ra, nói: "Để bọn họ đi vào."
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
"Miễn lễ ." Thừa Bình Đế thả tấu chương trong tay, mới vung tay lên ra hiệu các nàng đứng dậy, mang theo vài phần hiếu kỳ hỏi: "Cố Tường Hải nói hai người các ngươi có chuyện tốt phải nói với trẫm?"
Nghe vậy, hai người nhìn nhau nở nụ cười, Chu Cẩm Hà đến phía sau hắn thay hắn bóp vai, cười nói: "Đúng vậy, nhi thần đưa phúc khí đến cho phụ hoàng, đến mời phụ hoàng tứ hôn."
"Tứ hôn? Người nào mặt mũi lớn như vậy,lại có thể khổ cực Công chúa cùng Phò mã của trẫm?"
"Là An Quốc Tướng quân Vương Hấp Nhạc cùng thứ nữ Lục đại nhân Lục Duy Trinh." Tiêu Vô Định giải thích: "Nhi thần mới vào kinh thì gặp đúng dịp cứu Vương Hấp Nhạc, đáng thương hắn một thân một mình, liền mang về phủ Tướng quân, tiểu tử kia là người không tệ."

Thừa Bình Đế suy nghĩ chốc lát rồi quay đầu hỏi Chu Cẩm Hà: "Ừm...!Lục Duy Trinh, chính là người ngươi mang về phủ ?"
"Dạ, Duy Trinh là cô nương tốt, Hấp Nhạc đi quý phủ hai người liền tình cờ gặp, nhất kiến chung tình đấy aa, ta nhìn hai người cũng xứng đôi nên lúc này mới đến cầu phụ hoàng."
"A, nói như vậy thì đúng là chuyện tốt, tuy nói là nữ nhi Lục Tuấn Đức nhưng dù sao cũng là thứ nữ, trẫm nhớ tới còn có chút đi đứng bất tiện? Phối An Quốc Tướng quân cũng được, huống hồ Vương Hấp Nhạc kia trẫm nhìn cũng không tệ, tương lai còn có thể đạt được nhiều thành tựu, được, Cố Tường Hải, đi truyền chỉ đi."
Mục đích đạt thành Công chúa cùng Tiêu Tướng quân nhìn nhau cười, Chu Cẩm Hà chú ý tới tấu chương trên bàn của Thừa Bình Đế, mở miệng hỏi: "Lúc nãy lúc đi vào nhìn thấy phụ hoàng cau mày, có chuyện phiền lòng sao?"
Thừa Bình Đế nhẹ thở ra một tiếng, đem tấu chương trên bàn đưa cho nàng, nói: "Đoạn Nguyên Kỳ nói ngày tết sắp tới, hỏi trẫm lúc trước nói lưu Vương phi cùng Quận chúa ở kinh thành là đợi ngươi thành hôn, bây giờ đại hôn đã qua, có muốn hắn phái người tới đón Vương phi cùng Quận chúa trở về hay không."
Ý cười trong mắt Chu Cẩm Hà lúc này thu lại một nửa, nàng suýt chút nữa đã quên chuyện này, chỉ là lúc trước bá mẫu nói không muốn cùng Đoạn Nguyên Kỳ ở chung, nàng tất nhiên không thể để cho nàng trở về.
"Phụ hoàng ngài tính đưa thẩm thẩm cùng Ninh nhi trở về sao?"
Thừa Bình Đế thở dài, nói: "Hừ, trẫm tất nhiên không muốn, chỉ là Đoạn Nguyên Kỳ lại nhắc tới một chuyện thẩm thẩm ngươi là kẻ điên, trẫm cũng có chút khó khăn a."
Đâu chỉ là kẻ điên.

Tiêu Vô Định cung kính đứng ở một bên, nhìn chằm chằm gạch dưới chân, trong con ngươi tất cả đều là vẻ lạnh lùng.
"Bệ hạ là sợ Trường Sa Vương có ý đồ không tốt?"
Thừa Bình Đế quay đầu nhìn Tiêu Vô Định, sâu xa nói: " sức chiến đấu Thừa Nguyên Quân không thể khinh thường, Đại Tấn mới trải qua đại chiến, quốc khố cũng không dồi dào,sẽ không chịu nổi một trận này."
Nghe vậy, Chu Cẩm Hà nhẹ giọng cười, nói: "Nếu hắn yêu quý thẩm thẩm như vậy, thẩm thẩm lại ở trong kinh, hắn bất luận thế nào cũng sẽ không dám manh động a."
Thừa Bình Đế cười ha ha, đối với Chu Cẩm Hà nói: "Ngươi là quỷ tinh quái a." Hắn liền đánh cược một lần, đánh cược Đoạn Nguyên Kỳ vì Cố Nam Nhứ,hắn sẽ làm mọi thứ để thu lại được kẻ điên hay là không dám mạo hiểm mạng sống của nàng..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play