Ngay đêm đó trở về phủ, Chu Cẩm Hà liền để Mặc nhi tìm da, lông gấm vóc lấy ra, thời gian qua đi tốt hơn một chút nàng lại bắt đầu việc thiêu thùa may vá.

Mặc nhi một bên đem vật liệu từng cái dọn ra xong, một bên cười trộm hướng Phi Nhi le lưỡi một cái.
"Điện hạ, ngài nhìn xem cái nào thích hợp?"
Chu Cẩm Hà tinh tế đánh giá những vải vóc kia, nghĩ Tiêu Tướng quân luôn mặc một thân huyền giáp, suy nghĩ một lát sau nàng liền chỉ vào thớt vải Vân Cẩm màu đen ám văn nói: "Lấy thớt này đi, làm cái mặt nạ, găng tay liền dùng da cáo trắng đi, ta nhớ kỹ trong kho còn có một cái da cáo trắng không dùng tới?"
"Vâng." Mặc nhi Phi Nhi đáp một tiếng, đem vải vóc còn lại cất đi, lại phân phó người đi khố phòng đem da cáo trắng đến.

Chu Cẩm Hà vốn định tự mình làm, nhưng nếu tự làm thì thờì gian sẽ quá dài, Tiêu Tướng quân lại phỉa chịu lạnh thêm mấy ngày, vẫn nên để cho Mặc nhi Phi Nhi giúp đỡ thì vẫn hơn.
buổi sáng hôm sau, cuối cùng cũng coi như làm xong một bộ, Chu Cẩm Hà hài lòng nhìn thành phẩm trước mắt, phân phó Mặc nhi: "đưa tới cho nàng đi, thuận tiện bắt mạch một chút."
Kỳ thực Tiêu Tướng quân chỉ là là phong hàn chưa lành, hôm qua mới chẩn mạch rồi,căn bản không cần nhiều lần bắt mạch như vậy, nhưng Công chúa điện hạ đã phân phó, nàng tất nhiên vâng theo.

Mặc nhi đem những thứ làm suốt đêm thu cẩn thận liền hướng về phủ Trấn Bắc Tướng quân đi,trong lòng nghĩ thầm điện hạ quả thực yêu thích Tiêu Tướng quân, nàng chưa bao giờ thấy điện hạ đối với người nào để bụng như vậy a.
Nàng đến phủ Trấn Bắc Tướng quân thì vừa đúng lúc Tiêu Vô Định từ quân doanh trở về, thấy nàng đến bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cười hỏi: "Đến xem mạch và giám sát ta uống thuốc?"
"xem mạch không phải trọng điểm." Mặc nhi nghịch ngợm làm mặt quỷ,đưa đò vật cầm trong tay tới, một mặt kiêu ngạo nói: "Đây chính là điện hạ nhà làm ta suốt đêm, Tướng quân ngài nhớ mang thường xuyên đó."
"Sao?" Tiêu Vô Định sững sờ, mở ra liền thấy mặt nạ Vân Cẩm cùng găng tay, nàng mỉm cười, đưa tay khẽ vuốt những thứ kia, xúc cảm nhu thuận sưởi ấm, giương mắt cười hỏi: "Chỉ một mình điện hạ làm?"
"Chuyện này...!Được rồi, là ba người chúng ta cùng làm...!Chỉ là điện hạ sợ ngài chịu lạnh,nếu không phải vậy thì sẽ tự làm!" Mặc nhi không thể nói dối, đỏ mặt bận bịu thay điện hạ nhà mình giải thích.

Dáng vẻ sốt sắng của Mặc nhi chọc Tiêu Vô Định cười ha ha, nàng tất nhiên biết tâm tư của Chu Cẩm Hà,nàng mặc kệ vật này đến cùng là mấy người làm, cho dù không phải Chu Cẩm Hà tự mình làm thì đối với nàng mà nói đều là giống nhau, cũng sẽ quý trọng gấp đôi .
"Ta biết rồi, cho ta đa tạ điện hạ." Tiêu Vô Định cười để Mặc nhi chẩn mạch, dùng thiện xong lại đi quân doanh,nàng mang theo đồ vật Công chúa tặng cho.

Dọc theo đường đi cảm thụ ấm áp trên người,khóe miệng bên dưới mặt nạ khẽ nhếch, lúc này nhìn quang cảnh ven đường quen thuộc lại thấy hợp mắt rất nhiều.

Vào quân doanh nàng tháo mặt nạ xuống, các tướng sĩ thấy Tướng quân mặt mày hớn hở còn tưởng mình hoa mắt, lại nhìn kỹ Tướng quân đang mang theo mặt nạ cùng găng tay, không thiếu tướng sĩ nhất thời liền sáng tỏ, nhìn nhau hiểu ý nở nụ cười.
Vụ án Lục Bỉnh Văn ngày đó Thừa Bình Đế liền giao cho Tề Hạo Thiên toàn quyền phụ trách, để Tống Chi Ngôn "Hồi phủ tĩnh dưỡng".

Lục Tuấn Đức ở bề ngoài dù chưa bị ảnh hưởng gì nhưng Thừa Bình Đế sớm đã cho người âm thầm chú ý thêm, dù hắn muốn động thủ thì cũng bất tiện rất nhiều.

Bây giờ liền chỉ chờ Chi Nhiễm ở trong Lãm Nguyệt Lâu đem chứng cứ ra, sự tình lần này nếu thuận lợi, coi như không thể đem Lục Tuấn Đức nhổ tận gốc thì cũng có thể làm cho hắn đại thương nguyên khí.
Ngày ấy Từ Nguyên Thú cùng Đoạn Nguyên Kỳ ở trước mặt Thừa Bình Đế đối chọi gay gắt suýt chút nữa thì động thủ, Thừa Bình Đế vì để động viên hai người liền đề nghị hai quân luận võ, chỉ là lời tuy là như vậy nhưng tâm tư đế vương làm sao lại đơn giản như vậy được chứ? Đoạn Nguyên Kỳ cùng Thừa Nguyên Quân một năm gần đây càng lộ liễu, Thừa Bình Đế đây là muốn phô diễn nhuệ khí của hắn, để biết được thiên hạ này đến cùng là của ai.
Không qua mấy ngày Chu Cẩm Hà liền vào cung thỉnh cầu ngày ấy cũng đi quân doanh xem hai quân luận võ, Thừa Bình Đế tất nhiên sẽ không cự tuyệt yêu cầu nàng , không cần nghĩ cũng biết là để đi nhìn tên Tiêu Vô Định kia.

ngày ấy hắn sai người đi hỏi Nhan Hậu, biết nữ nhi mình bởi vì một tấm da Hồng Hồ liền cao hứng, trong đầu tất nhiên là đối với Tiêu Vô Định ưa thích vô cùng,nên hắn mới muốn tận dụng mọi thời cơ, đem hôn sự của nữ nhi định sẵn.

Nếu Chu Cẩm Hà đi thì Thừa Bình Đế cũng sẽ cho Nhan Hậu cùng Trường Sa Vương phi cùng đi.
Năm ngày rất nhanh liền qua, sáng sớm hôm ấy Thừa Bình Đế liền dẫn cả đám hướng quân doanh ngoài thành đi.

Lần này luận võ có ba hạng: Tướng sĩ luận võ, Tướng quân luận võ cùng với mang binh thực chiến.

Đoạn Nguyên Kỳ cùng Từ Nguyên Thú đều là đại tướng một phương, phương nào thua đều mất mặt.

Từ Nguyên Thú tuy vẫn muốn tự tay giáo huấn Đoạn Nguyên Kỳ một trận nhưng Thừa Bình Đế nhất định sẽ không đồng ý để hai người tự mình định rõ kết cục.

Đã như thế, đương nhiên phải từ trong quân chọn tướng lĩnh luận võ thích hợp.

Thừa Nguyên Quân phái Tướng quân Lưu Lập ra, lần trước hắn đã âm thầm xem thường Tiêu Vô Định kia.

Lưu Lập nhìn dáng dấp khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu , mặt mày thô kệch,râu ria nhồm nhoàm, nhìn tuy là một hán tử cẩu thả nhưng cũng không thiếu mưu lược, bằng không Đoạn Nguyên Kỳ cũng sẽ không lưu hắn ở bên người.

Định Bắc Quân bên này Thừa Bình Đế khâm điểm Tiêu Vô Định, Chu Cẩm Hà ở trên đài cao ngồi ngay ngắn bên cạnh Thừa Bình Đế , tinh tế đánh giá Lưu Lập, thấy hắn tay nắm một thanh đại đao, sắc mặt khó coi khinh bỉ nhìn Tiêu Vô Định, lúc này liền không cao hứng.

Làm sao tên bình nam Tướng quân này không biết khinh địch là tối kỵ sao? Tiêu Tướng quân tuy còn trẻ tuổi, nhưng chiến công đều là chân thật, hắn dựa vào cái gì mà xem thường chứ? Lại nhìn sang Tiêu Vô Định đang ở một bên khác,tâm tình có vẻ nhẹ như mây gió cũng không như gặp đại địch mà hoảng tay chân, cũng không coi nhẹ địch thủ.

Công chúa thấy nàng còn đang quàng khăn mình đưa thì khóe miệng khẽ nhếch, nhân lúc nàng nhìn qua còn hướng về nàng nháy mắt một cái.

Tiêu Vô Định nhìn thấy một nhà ba người của Đoạn Nguyên Kỳ tâm tình liền trầm xuống, thật không dễ dàng mới ổn định được vẻ mặt để cho mình lạnh nhạt như ngày thường, theo bản năng nhìn về hướng Chu Cẩm Hà bên kia, thấy nàng cũng đang nhìn mình, còn nháy mắt một cái, cuối cùng tâm tình cũng tốt hơn chút, hơi dương khóe miệng lên.

Một bên khác,Đoạn Trường Ninh đang ngồi trên đùi của Cố Nam Nhứ hết nhìn Chu Cẩm Hà một cái lại nhìn sang một cái Tiêu Vô Định một cái, thấy các nàng mờ ám,liền lén lút nở nụ cười sát vào tai Cố Nam Nhứ nói: "Mẫu phi, Cẩm nhi tỷ tỷ cùng Tiêu ca ca quả thật là hai bên tình nguyện a? Ninh nhi mấy ngày nay nghe không ít người nói nhưng cũng chưa chắc được, làm sao bọn họ đều không nhìn ra Tiêu ca ca chỉ có quay về phía Cẩm nhi tỷ tỷ mới cười chứ?"
Cố Nam Nhứ nghe vậy, cười bóp bóp mũi của nàng, nói: "Quỷ tinh quái.

Ninh nhi, Tiêu ca ca đối với Cẩm nhi tỷ tỷ rất trọng yếu, đối với Ninh nhi cùng mẫu phi cũng rất trọng yếu, chỉ có điều qua chút thời gian nữa mẫu phi mới có thể cùng Ninh nhi giải thích, nếu sau này Tiêu ca ca gặp phiền phức, Ninh nhi nhất định phải giúp nàng, được không?"
Đoạn Trường Ninh nghe được như hiểu mà không hiểu, tuy rằng nàng yêu thích Tiêu ca ca, thế nhưng làm sao Tiêu ca ca đối với nàng cùng mẫu phi lại quan trọng đây a? Chỉ là nàng từ trước đến giờ đều nghe mẫu phi, nếu mẫu phi nói vậy thì nàng tất nhiên đáp ứng, ngoan ngoãn gật gật đầu, nói: "Mẫu phi yên tâm, Ninh nhi sẽ bảo vệ Tiêu ca ca."

Cố Nam Nhứ khẽ mỉm cười, nhẹ vuốt ve đầu nữ nhi , giương mắt hướng về dưới đài tinh tế đánh giá Tiêu Vô Định, ánh mắt vui mừng.

Nàng còn có thể sống, trưởng thành, còn có thể như phụ vương mặc vào nhung trang mà ra chiến trường gϊếŧ địch...!Phu quân, chàng xem, An nhi bây giờ không chịu thua kém như vậy, chàng ở dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt rồi.
Trận thứ nhất là binh sĩ tỷ thí, hai quân phái ra năm trăm tinh binh ra sân, lấy vạch trắng làm ranh giới,nếu ai ra ngoài ranh giới liền loại, cuối cùng bên trong vạch tướng sĩ bên nào còn nhiều hơn thì thắng lợi.

Hai quân đối chọi,chỉ còn người một phương thì dừng lại, Thừa Nguyên Quân bên kia Lưu Lập tuyển đều là người ngũ đại tam thô,bản thân người phía nam luôn thấp bé, Tiêu Vô Định nhìn thấy, nghiêng đầu cười khẽ: "Lưu Tướng quân đây là đem các tướng sĩ cường tráng của Thừa Nguyên Quân đều lấy ra hết rồi?"
"Tướng sĩ Thừa Nguyên Quân ta mỗi người lấy một chọi mười, những người này chỉ là là tùy ý chọn, nhưng nhìn Tiêu Tướng quân đây,có vẻ Định Bắc Quân thức ăn không tốt? Nhìn người nào cũng gầy gò ốm yếu như Tiêu Tướng vậy, ha ha ha." Dứt lời, Lưu Lập cùng một đám tướng sĩ phía sau cười phá lên.

Tiêu Vô Định cũng không nao núng, khóe miệng có ý cười nhàn nhạt, hướng về các tướng sĩ Định Bắc Quân phía trong sân nói: "Lưu Tướng quân nói Định Bắc Quân ta thức ăn không tốt, nếu như các ngươi thua, liền đi hoả đầu quân cải thiện thức ăn đi!"
Nhìn dáng dấp Tiêu Vô Định mỉm cười kia làm cho các tướng sĩ đang ở trong sân cả kinh, biết rõ nếu thua sợ là thật sự sẽ phải đi hoả đầu quân đây a,lúc này nhìn sang tướng sĩ Định Bắc Quân ở phía đối diện,ánh mắt tàn nhẫn hơn mấy phần.
Thừa Bình Đế hạ lệnh bắt đầu,tướng sĩ Thừa Nguyên Quân liền toàn bộ xông tới, lúc này tướng sĩ Định Bắc Quân cấp tốc có thứ tự bên trong bên ngoài tạo đội hình, giống như một cái mâm tròn bền chắc, ở bên trong di chuyển khắp nơi, trước đem tướng sĩ Thừa Nguyên Quân tách ra, sau đó mấy người đấu một người, cấp tốc đem không ít tướng sĩ Thừa Nguyên Quân ném ra ngoài, Lưu Lập cùng một đám tướng sĩ Thừa Nguyên Quân thấy vậy thì choáng váng, Lưu Lập vội hỏi: "Bệ hạ! Đây là phạm quy a!"
Tiêu Vô Định nhàn nhã nhìn tình hình giữa trường đấu, thấy tướng sĩ Định Bắc Quân chiếm đa số liền thoả mãn ngoắc ngoắc khóe miệng, cũng không biện giải, chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua Lưu Lập lại quay đầu xem trên sân.

Chu Cẩm Hà thấy nàng có một bộ dạng xem thường không muốn cùng kẻ ngu xuẩn nói chuyện thì thấy buồn cười, cũng may nhịn xuống, bưng cái giá lạnh nhạt nói: "Bản cung dù chưa mang binh đánh giặc nhưng cũng đọc chút binh thư, nhớ tới trong 《 Tôn Tử binh pháp có nói " phương pháp dụng binh có mười quy tắc vây địch, năm thì lại công, địch thì có thể chiến, chậm thì có thể trốn , không bằng thì lại có thể tránh", đây tuy là tướng sĩ luận võ, nhưng có 500 tướng sĩ lên sân, tất nhiên không thể chỉ nói một người, làm sao có thể nói Tiêu Tướng quân phạm quy? Phụ hoàng, ngài thấy sao?"
Thừa Bình Đế nghe vậy liền cười ha ha, hắn vốn hi vọng Định Bắc Quân thắng.

Thừa Nguyên Quân lợi hại đến đâu, đến cùng cũng không phải đều dưới tay hắn sao?, nói không chắc ngày nào đó liền trở thành kẻ địch, lúc này nghe Chu Cẩm Hà nói có chứng cứ giải thích liền cười phụ họa theo.

Lưu Lập vừa tức vừa giận, một mặt đen xì đều đỏ cả lên, nhưng lại không có cách phản bác, nhìn sang Đoạn Nguyên Kỳ thấy hắn khẽ lắc đầu, không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng, không tiếp tục nói nữa.
Tiêu Vô Định nghe Chu Cẩm Hà nói như vậy lại nghĩ tới lúc ở Lâm Nghi công chúa đã hỏi nàng mưu kế, tràn đầy ý cười liếc mắt nhìn nàng.

Chu Cẩm Hà thấy như thế đột nhiên cảm giác ánh mắt Tiêu Tướng quân sao lại giống như lão sư xem đệ tử vậy chứ? Một bộ dạng như trẻ nhỏ dễ dạy? nghĩ như vậy, nàng liền giận dỗi liếc một cái rồi đảo mắt đến xem các tướng sĩ trên sân.
---------------------
ai nhớ Ôn tỷ tỷ chưa nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play