Ở Hậu đường Hình bộ lúc này , Hình bộ Thượng Thư Tống Chi Ngôn nhìn vụ án Kinh Triệu Doãn trình lên, trong lòng căng thẳng, dù là khí trời lạnh giá như vậy nhưng mồ hôi lạnh phía sau lưng đã chảy ướt đẫm.
Một bên Tề Hạo Thiên thấy hắn như vậy, trực giác có chuyện không ổn liền mở miệng hỏi: "Đại nhân, xảy ra vấn đề gì sao?"
"Không có không có chuyện gì, nhaa, có vấn đề, " Tống Chi Ngôn theo bản năng phủ nhận, rồi lại nhận ra được không thích hợp vội sửa lại lời vừa nói, đem hồ sơ đưa cho hắn giả vờ giả vịt ho khan hai tiếng nói: "Đây, Hạo Thiên, ngươi xem một chút cái này."
"Vâng, đại nhân." Tề Hạo Thiên trong lòng nghi hoặc, tiếp nhận hồ sơ lên xem,đọc qua một lượt làm hắn kinh hãi đến biến sắc, ngẩng đầu lên khó có thể tin nhìn Tống Chi Ngôn nói: "Đại nhân, việc này..."
"Việc này can hệ trọng đại, không nên dễ dàng kết luận, cũng không thể mang người đi Lục phủ lục soát." Không để Tề Hạo Thiên nói hết lời, Tống Chi Ngôn liền đánh gãy lời hắn, lại nói: " Án này bản quan sẽ chủ thẩm, những chuyện khác liền giao do Hạo Thiên ngươi phụ trách.

Được rồi, xuống làm việc đi."
Tề Hạo Thiên còn muốn nói thêm nhưng lại thấy dáng vẻ quyết tâm của Tống Chi Ngôn, không thể làm gì khác hơn là lui ra.Ngay sau đó Tống Chi Ngôn lập tức cho lui mọi người, thở phào một cái,cái lưng thẳng tắp ban nãy cũng sụp xuống, cả người co quắp trên ghế lông mày nhíu chặt, nhưng cũng yên tâm.

Quả nhiên,Thiên hạ không có bữa trưa miễn phí.Lần trước hắn phạm vào sự tình kia, nhanh như vậy đã muốn trả lại.

Cũng được cũng được, hắn cũng coi như có thể an tâm ngủ một giấc.

Buồn cười cho Tống Chi Ngôn hắn, làm quan mấy chục năm công bằng chấp pháp, mà bây giờ thì cái đầu cũng khó giữ.

Cái chết của nữ kỹ có quan hệ mà bây giờ còn muốn bao che cho hung thủ gϊếŧ người.
Hắn cũng không phải là chưa nghĩ tới cái chết kỳ lạ của Trọng Cẩm, nhưng khi đó hoảng hồn trở về phủ mới nghĩ nên để pháp y làm nghiệm thi, nhưng Mã Tam sớm đã bảo người đem thi thể xử lý, nào có thể đợi để cho hắn phản ứng? Mặc kệ là bất ngờ vẫn là vào tròng rồi hắn đều không thể thoát thân.

trước mắt, chỉ có thể bảo vệ Lục Bỉnh Văn, mới có thể bảo vệ mình.
Ở Hình bộ tả Hữu Thị Lang một vị thì tuổi tác đã lớn tinh lực không ăn thua, một vị thì vào hai ngày trước bị phong hàn đang nằm liệt giường.

bây giờ Hình bộ ngoại trừ Thượng Thư Tống Chi Ngôn ra thì chỉ có thêm Tề Hạo Thiên.

Tống Chi Ngôn giao việc cho hắn liền có một đống việc vặt tìm đến Tề Hạo Thiên, bận bịu đến nỗi hắn không thể ngơi tay.

Lúc từ Hình bộ hồi phủ thì đã muộn vì thế mà hắn cũng không thể đi phủ Công chúa báo cho điện hạ việc này, bằng không sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Trước đây tứ phẩm Lang Trung cũng không cần vào triều mỗi ngày , lần trước chính là cùng hắn có quan bệ hạ mới tuyên hắn, chỉ là hai ngày trước hai vị Thị Lang đều hướng về bệ hạ tố cáo, bệ hạ liền để hắn vào triều thay Thị Lang chức mấy ngày.
Lâm triều, Thừa Bình Đế mở miệng trước: "Trường Sa Vương Đoạn Nguyên Kỳ mang theo Vương phi Quận chúa đang trên đường đến kinh thành,trong đó có năm ngàn Thừa Nguyên Quân đi theo hộ vệ, ít ngày nữa đến kinh, các khanh nói xem năm ngàn Thừa Nguyên Quân nên thu xếp làm gì?"
Luận về việc quân đội tất nhiên nên giao cho Đại Tướng quân Từ Nguyên Thú xử trí, những trọng thần bên dưới dồn dập đề nghị thu xếp ở đại doanh Định Bắc Quân, nhưng Từ Nguyên Thú chính là bộ hạ cũ của Tiêu Thừa , năm đó bên ngoài tuy nói là địch tấn công nhưng đến tột cùng như thế nào thì Thừa Bình Đế rõ rõ ràng ràng, nếu đem Từ Nguyên Thú cùng một đám Thừa Nguyên Quân ở một chỗ chẳng phải là giống như đem cây đuốc đặt bên hỏa dược .
"Đại Tướng quân đến đầu mùa đông thì vết thương cũ sẽ tái phát, không thích hợp mệt nhọc quá mức, việc này liền giao do Trấn Bắc Tướng quân Tiêu Vô Định xử lý.

Tiêu Tướng quân, ngươi có gì không hiểu liền thỉnh giáo Đại Tướng quân, nghe rõ chưa?"
Tiêu Vô Định nghe vậy, thu lại ý lạnh trong mắt, ra khỏi hàng ôm quyền hành lễ, cất cao giọng nói: "Mạt tướng lĩnh mệnh!"
Thừa Bình Đế thấy thế liền hài lòng gật đầu, lại quay sang nhìn Cố Tường Hải , Cố Tường Hải lập tức hiểu ý, tiếng nói lanh lảnh cất lên : "Có việc lên tấu, vô sự bãi triều!"
Thừa Bình Đế thấy thế, đứng dậy, vung tay lên nói: "Không có việc gì, liền bãi triều đi."
"Cung tiễn bệ hạ."
Tề Hạo Thiên theo một đám đại thần hành lễ, lông mày nhíu chặt nhỏ giọng hỏi Tống Chi Ngôn: "Đại nhân, vụ án hôm qua sao không báo lên bệ hạ?"
"Việc này trọng đại.

còn nữa, tám chín phần là đôi kia phu thê kia nói bậy bạ, đợi điều tra rõ ràng rồi báo bệ hạ cũng không muộn.

Mau mau hồi Hình bộ, còn có nhiều việc chờ ngươi xử lý." Dứt lời liền nhanh chân hướng về ngoài cung đi.
Hôm qua phản ứng của Tống Chi Ngôn vốn là có chút kì quái, thêm hôm nay nữa càng làm cho Tề Hạo Thiên trong lòng thêm hoài nghi.

Hắn bước nhanh đến bên cạnh Tiêu Vô Định lấy cùi chỏ nhẹ đụng một cái, nói: "Tiêu Tướng quân."
Nhưng Tiêu Vô Định lại như không nghe thấy.

Tề Hạo Thiên chỉ cảm thấy bỗng nhiên như có một trận gió lạnh mang theo tuyết đồng thời đánh vào người hắn, để hắn không tự chủ được mà rùng mình một cái, đây là thật sự tại gió thôi chứ? Không phải là do đứng cạnh Tiêu Tướng quân chứ aaa...
Tiêu Vô Định mới lĩnh mệnh từ Thừa Bình Đế nghĩ đến sẽ gặp Đoạn Nguyên Kỳ liền khó nhịn xuống ý hận kia,ngòai ra còn có mẫu phi nàng cùng nữ nhi của bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn khó mà kiềm chế.

Tề Hạo Thiên đụng vào nàng mới miễn cưỡng phản ứng lại, không chút biến sắc thu lại khí thế, hỏi: "Aa, Tề đại nhân, làm sao vậy?"
Bất kể như thế nào, việc cấp bách là đem sự tình báo cho Công chúa điện hạ, Tiêu Tướng quân dị thường thì nói sau đi.

Nghĩ như thế, Tề Hạo Thiên vội nói: "Hôm qua Kinh Triệu Doãn đưa hồ sơ kiện cáo Lục Bỉnh Văn đến, Tống đại nhân lúc này liền nói tự mình xử lý, hôm nay lâm triều lại không bẩm báo bệ hạ, ta cảm thấy sợ là có chút không thích hợp, chỉ là Tống đại nhân đem những sự vụ khác đều giao cho ta xử lý nên trong lúc nhất thời bận tối mày tối mặt,không kịp báo cho điện hạ, làm phiền Tướng quân rảnh rỗi giúo ta đi một chuyến Công chúa phủ, bẩm báo cho điện hạ."
"Báo đến Hình bộ?" Tiêu Vô Định suy nghĩ, nàng cùng công chúa nghĩ Lục Tuấn Đức nhiều nhất là ra tay từ Kinh Triệu Doãn ra làm sao sẽ để vụ án chuyển giao đi Hình bộ? "Ta biết rồi, ta liền đi tìm điện hạ, làm phiền Tề đại nhân chú ý một chút."
"Đây là tất nhiên, Tướng quân đi thong thả, ta về Hình bộ trước." Dứt lời, Tề Hạo Thiên hướng nàng chắp tay liền hướng về Hình bộ đi.
Tiêu Vô Định từ quân doanh trở về thành liền đi thẳng đến Ôn phủ, vừa vặn đúng lúc Ôn Nguyên dùng cơm trưa.
"Đúng dịp, có sườn xào chua ngọt ngươi thích." Ôn Nguyên mỉm cười hướng nàng ngoắc ngoắc tay, phân phó Thần nhi lấy thêm một bộ bát đũa đến.

Tiêu Vô Định đến bên cạnh nàng ngồi xuống, mặt lạnh như sương.

Ôn Nguyên thấy như vậy cũng ngưng cười, nghiêm nghị hỏi: " xảy ra vấn đề gì rồi?"
Tiêu Vô Định bỗng nhiên xiết chặt chén trà, quay đầu nhìn sang trong mắt của nàng là kiềm nén sự tức giận, oán hận cắn chặt hàm răng nói: "Đoạn Nguyên Kỳ muốn vào kinh, đi theo còn có Trường Sa Vương phi cùng Quận chúa, Thừa Bình Đế để ta phụ trách dàn xếp năm ngàn Thừa Nguyên Quân."
Nàng thực sự là tức giận, ngay cả bệ hạ cũng không gọi mà trực tiếp xưng Thừa Bình Đế.

Ôn Nguyên thở dài, đưa tay nhẹ vuốt lưng nàng, ôn nhu nói: "A Tiêu, ngươi bây giờ là Tiêu Vô Định,khó như thế nào đi nữa cũng phải nhịn, nếu như sơ sót thì công sức nhiều năm qua sẽ như kiếm củi ba năm thiêu một giờ."
Tiêu Vô Định hít sâu một hơi mới bình phục một chút, rầu rĩ nói: "Ta hiểu." Nàng nhịn nhiều năm như vậy, chịu nhiều khổ cực như vậy, còn liên lụy sư tỷ cùng nàng dính vào triều đình rối ren này,ngoài ra còn lừa gạt điện hạ...!Bỏ qua nhiều như vậy, chính là muốn thay cha báo thù, không thể bởi vì nhất thời kích động mà dã tràng xe cát.
Thấy nàng dần dần trấn tĩnh lại, Ôn Nguyên thở phào một cái, buông lỏng tay một lần nữa cầm lấy chiếc đũa thay nàng gắp thức ăn, ôn nhu nói: "Ăn nhiều chút, ngươi mấy ngày nay gầy đến như vậy."
"Bức tự của bá phụ ta để điện hạ lấy về xem mấy ngày, cũng may ngươi khinh công tốt, còn có thể tách ra Viêm Vệ đem quyển tự bỏ vào, nhưng điện hạ làm sao bỗng nhiên nổi lên lòng nghi ngờ như vậy?"
Tiêu Vô Định cười thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta viết bức chữ Thảo bằng tay trái nhưng quên tiêu hủy, không ngờ ngày ấy điện hạ đến đưa cho ta trâm gài tóc cùng ngọc quan liền bị phát hiện.

Thực sự may mắn, biết được Ôn phủ thủ vệ không kém Viêm Vệ mới chưa cảnh giác bằng không ta còn thực sự không có cách nào tránh được Thập Tam.

Cũng không tính là khả nghi, chỉ là điện hạ là người cẩn thận chỉ cần thấy hơi có chút không đúng liền muốn xác nhận mới an tâm."
"Đưa trâm gài tóc cùng ngọc quan sao?" Ôn Nguyên vừa cười vừa giúp nàng múc canh, một tay chống cằm thú vị nhìn nàng, nói: "Điện hạ đưa ngươi không ít đồ vật chứ?"
Tiêu Vô Định suy nghĩ chốc lát đáp: "Hai trâm gài tóc, một ngọc quan, một thanh kiếm, còn lại còn có thật nhiều dược liệu..."
"Aa, ngươi đừng nói cho ta ngươi đã quên đưa cây trâm có hàm nghĩa gì nha?" nụ cười Ôn Nguyên càng tươi, cân nhắc nhìn sư muội lỗ tai bỗng nhiên ửng hồng hiếm thấy có chút xấu hổ, không khỏi tâm tình thật tốt.
"Lần thứ nhất là điện hạ cho rằng ta không có mang cây trâm, nếu như thế đi vào triều thì thật là đại bất kính,nàng thấy ta mang thích hợp mới đưa.

Lần này là nàng coi trọng trâm ngọc bích của ta muốn đem ra đổi..." Tiêu Vô Định càng nói thanh âm càng nhỏ, ảo não làm sao sư tỷ gần đây càng yêu thích trêu chọc nàng như vậy...
"Ta ăn xong rồi, sư tỷ ngươi chậm dùng, ta còn có việc báo cho điện hạ."
Tiêu Vô Định vội vã ném lại câu nói này liền đứng dậy đến sau viện theo đường ám đạo đi.

Ôn Nguyên thấy nàng như vậy, không nhịn được cười khanh khách lên tiếng, hiếm thấy thấy sư muội lão thành than trọng lại cũng có thời điểm chạy trối chết a.

Tiêu Vô Định bước nhanh đếnám đạo, ở bên trong một hồi lâu xác nhận chính mình không có điểm gì bất ổn mới hướng về Công chúa phủ đi, thị nữ thấy nàng đến liền nhanh chóng dẫn nàng đi thư phòng.

Chu Cẩm Hà dùng qua bữa trưa bỗng nhiên nổi lên hứng thú,lúc này đang đánh đàn trong thư phòng.

Tiêu Vô Định đến gần liền nghe được tiếng đàn trầm bồng du dương, cùng với sư tỷ phong cách tuyệt nhiên không giống, nhưng là mỗi người mỗi vẻ.

Nàng giơ tay ra hiệu với thị nữ ,đứng bên ngoài lẳng lặng nghe mặt mày nhu hòa.

Thực sự là rất nhiều năm, rất nhiều năm chưa nghe qua tiếng đàn của nàng.
Lúc này,cách ngoài Kinh không xa, phóng tầm mắt nhìn tới ngoài tuyết trắng bao trùm, trong một vùng mênh mông yên lặng như tờ này trên đường chỉ có một dòng người tựa như một con rồng đen từ xa xa uốn lượn mà đến, nương theo tiếng kim loại va chạm cùng tiếng cộc cộc của vó ngựa, nhìn kỹ lại hóa ra là một đội quân được huấn luyện nghiêm chỉnh.Tướng sĩ cưỡi ngựa đằng trước giơ cao lá cờ có tên "Nguyên", mênh mông cuồn cuộn che chở vương giá ở giữa đi về phía trước.

Đằng trước vương giá có một nam tử cao lớn, thân mang mãng phục eo mang Kỳ Lân, mặt như lãng tinh nhìn thẳng phía trước ánh mắt sắc bén.

Phía sau hắn là vương giá rộng lớn ,bên trong có một nữ tử trung niên, xem ra chỉ mới ngoài ba mươi, có lẽ khi còn trẻ cùng là một mỹ nhân, trang nhã đoan trang, khí độ ung dung nhưng mang theo chút lạnh.

Bên cạnh nàng là một nữ hài mặc cung trang hồng nhạt xem ra chỉ mới bảy, tám tuổi.

Dáng dấp như đúc từ ngọc, làm người nhìn là muốn thương yêu.

nàng chớp chớp đôi mắt to trong suốt, ngẩng đầu hỏi nữ tử trung niên: "Mẫu phi, đến kinh thành rồi Ninh nhi có thể thấy Công chúa điện hạ không? Ngài thường nói tỷ tỷ thích nhất Công chúa điện hạ, Ninh nhi cũng muốn gặp người tỷ tỷ yêu thích ."
Nữ tử trung niên yêu thương xoa xoa mái tóc mềm mại của nàng, mỉm cười đáp: "Tất nhiên sẽ gặp, điện hạ cũng sẽ thích Ninh nhi."
"Hay quá!" Nữ hài hoan hô một tiếng, lại tựa vào mẫu thân , trong lòng chờ mong sớm ngày vào kinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play