Được Ôn Nguyên dốc lòng chỉ điểm một tháng thêm nữa Ngô Chi Hằng bản thân cũng không tệ, tỷ thí tài đánh đàn ngày đó Lục Bỉnh Văn dĩ nhiên áp đảo một đám công tử đạt hạng nhất, kinh diễm mọi người một phen.

Chỉ là bởi vậy, năm hạng cuộc thi đã xong xuôi lại chỉ có Tiêu Vô Định thắng hai hạng, mà bây giờ nàng lại bị thương tay phải, màn tỷ thí thư pháp ngày mai tất nhiên cũng thể đấu được, đã như thế, liền không người nào có thể thắng được bốn hạng, đạt đến tiêu chuẩn Công chúa điện hạ lúc trước đã định ra là người thắng, Thừa Bình Đế cùng Nhan Hậu sầu não một phen, vốn tưởng rằng lần này có thể coi là chọn được Phò mã, không nghĩ tới kết cục lại như vậy.
Tuyên Thất điện, Nhan Hậu đang đứng ở phía sau Thừa Bình Đế giúp hắn bóp vai, than thở: "Bệ hạ, ta thấy Cẩm nhi rõ ràng là yêu thích Tiêu Vô Định kia, người nhìn thấy phản ứng của nàng khi thấy hắn bị thương kia không? cũng lâu rồi không thấy nàng tức giận như vậy, rõ ràng chính là yêu thích người ta nhưng chính mình không cảm thấy mà thôi.Tiêu Vô Định kia cũng là nhân trung long phượng a, ta hỏi Đường lão, hắn nói khẳng định là vượt qua những công tử kia, nếu không bị thương, người thắng tất nhiên là hắn, nếu không phải hắn thì còn ai chứ? Người cứ kéo dài như vậy, Cẩm nhi cũng sắp mười tám, nào có Công chúa lớn như vậy vẫn chưa đính hôn ?"
Thừa Bình Đế cũng là đau đầu cực kì, bất đắc dĩ nói: "Aiii, trẫm làm sao không muốn chứ? Nhưng khi đó ta đáp ứng Cẩm nhi là do bản thân nàng chọn, bây giờ không ai có thể thắng được bốn hạng, nếu để cho Tiêu Vô Định làm Phò mã, sợ có không ít người không phục a."
"Không phục liền không phục,hôn sự con gái của ta cho bọn họ quơ tay múa chân sao? Bệ hạ là thiên tử, làm sao nữ tế của mình cũng không thể chọn?" Nhan Hậu khá là bất mãn nhẹ hừ một tiếng, chính sự nàng mặc kệ, nhưng đây là hôn sự con gái nàng , đám đại thần kia còn muốn động tay sao?
"Vậy cũng phải để Cẩm nhi chính mình mở miệng mới được,hay là như vậy, nàng đi nói với Cẩm nhi một chút xem thế nào, nếu nữ nhi đồng ý trẫm liền hạ chỉ, các thần tử mặc kệ!"
Nhan Hậu lúc này mới nhoẻn miệng cười, nghĩ đến chiều nay liền gọi nữ nhi vào cung hỏi mới được.
Phủ Kinh Triệu Doãn, Kinh Triệu Doãn giống như thường ngày nhìn mấy đơn kiện của ngày hôm nay, bỗng nhiên sợ hết hồn, còn tưởng rằng là chính mình hoa mắt, vội vàng dụi dụi mắt nhìn lại bên trên đơn viết "Kiện cáo công tử Lục Bỉnh Văn phủ Thừa tướng".

Hắn tỉ mỉ đem đơn kiện đọc một lần, chặc chặc nói: "Không nghĩ tới Lục công tử này khẩu vị nặng như vậy." Quả thật là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong a,Lục công tử nhìn có vẻ ngoan ngoãn biết điều, làm sao còn có thể làm được chuyện như vậy.

Kinh Triệu Doãn dù sao cũng làm chức vụ này nhiều năm như vậy , vụ án cũng có thể đại khái phán đoán được thật giả, nghĩ đến chuyện này có thể là sự thật chỉ có điều thật giả cũng không quan trọng, nó nhất định chỉ có thể là giả.
Kinh Triệu Doãn mặt không hề cảm xúc đem đơn kiện gấp kỹ, phân phó người: "Đưa đi Lục phủ."
Sau khi Ngô Chi Hằng đạt hạng nhất, lúc này vô cùng phấn khởi hướng về Trích Tinh Các đi.
"Ôn cô nương! Ngươi xem, ta đã nói cầm kỹ của cô nương không người nào có thể sánh bằng!" nhìn hắn cứ như chính mình đỗ trạng nguyên vậy, hưng phấn không thôi.
Kết quả này là trong dự liệu của Ôn Nguyên, nàng ở bên trong gian phòng Trích Tinh Các , vẫn là dáng vẻ ôn nhu như thường ngày, cười cười thay hắn châm trà đưa tới, nói: "Là công tử thông tuệ, một điểm liền rõ ràng, đa tạ công tử."
Ngô Chi Hằng nhất thời không biết nói cái gì cho phải,cười khúc khích, tiếp nhận chén trà uống một hơi cạn sạch.

Hắn căn bản không nên tranh đoạt vũng nước đục này đem chính mình bại lộ với người trước mặt, chỉ là từ cổ chí kim đã có nhiều người vì nụ cười mỹ nhân mà bất chấp hậu quả,năng lực Chu U Vương ,chư hầu Bao Tự Phong Hỏa đã vậy thì dáng vẻ hắn như hiện tại cũng không coi là cái gì.
Ngày ấy nhất thời kích động đáp ứng Ôn Nguyên, hắn trở lại nghĩ tới nghĩ lui hồi lâu nhưng ván đã đóng thuyền, cũng không có cách khác.

hắn quay sang gã sai vặt phía sau tiếp nhận một cái hộp gỗ, khoát tay áo một cái cho người đều lui xuống, Ôn Nguyên thấy thế biết hắn có chuyện quan trọng, liền cũng khoát tay áo một cái, để Thần nhi mang người đều đi ra ngoài.
Hắn sắc mặt nghiêm nghị, do dự nói: "Ta có một việc.

.

.

Còn muốn xin nhờ Ôn cô nương."
"Công tử mời nói, có thể làm được Ôn Nguyên nhất định tận lực."
"Ta biết cô nương cùng với Ung Ninh Công chúa điện hạ giao hảo, nếu có một ngày ta có bất trắc, kính xin cô nương đem cái tráp này giao cho điện hạ, để điện hạ chuyển giao cho bệ hạ.

Ta vốn không muốn đem cô nương kéo vào, nhưng ở kinh thành này ta thực không có cái khác để có thể tin tưởng.

.

."
Ôn Nguyên thấy hắn nghiêm túc như thế liền tiếp nhận cái kia hộp gỗ kia, người bình thường xem thì chỉ biết là một hộp gỗ bình thường, nhưng Ôn Nguyên là người nào chứ.

Nàng nhìn qua một chút liền biết sự bất phàm của nó.

Nhìn qua thì không có gì lạ nhưng kỳ thực lại có khoá chìm, nếu như không có mật mã sẽ mở không được.

Vừa thấy hộp này nàng đã biết đồ vật bên trong tất nhiên quan trọng.
Ôn Nguyên trên mặt không chút biến sắc, tiếp nhận hộp gỗ, nói: "Công tử tín nhiệm Ôn Nguyên, Ôn Nguyên tất nhiên đem sự tình làm tốt, chỉ là không biết công tử đang gặp phiền toái gì? Không ngại nói ra,không chừng Ôn Nguyên có thể hỗ trợ?"
Ngô Chi Hằng cười khổ lắc đầu, thở dài nói: "Việc này can hệ trọng đại, vẫn là không nên liên lụy Ôn Nguyên cô nương, chỉ tiếc.

.

." Hắn nói đến một nửa lại không nói nữa, hoảng loạn vội vàng đứng dậy, "Ta về phủ trước, ngày khác lại trở lại gặp cô nương."
"Công tử đi thong thả, công tử yên tâm,tráp này ta nhất định giữ gìn kỹ." Ôn Nguyên trên mặt mang theo ý cười nhu hòa, đứng dậy tiễn hắn.
Ngô Chi Hằng vừa đi, Thần nhi liền đi vào, Ôn Nguyên thu lại ý cười, đem cái kia hộp gỗ cho nàng, nói: "Cất cẩn thận, lại cho người đi thăm dò Ngô Chi Hằng, tựa hồ không có đơn giản như vậy.

cho người âm thầm chú ý an nguy của hắn."
Mới tới Kim Lăng,thì Ngô Chi Hằng liền tiếp cận nàng, nàng liền cho người điều tra gốc gác của hắn, có thể thấy được hắn thực sự đơn thuần, cũng không có tâm tư nàng liền không có chú ý nhiều, bây giờ nghĩ lại, Ngô Chi Hằng này sợ là thân phận cũng không đơn giản.
Chu Cẩm Hà hồi phủ không bao lâu, vừa để Phi Nhi đuổi khéo Tiêu Vô Định về thì liền nhận được lời nhắn trong cung bảo nàng tiến cung, nàng vốn là tâm tình không tốt, trong phủ còn có một đống sự tình chờ nàng xử lý,nàng nghĩ mẫu hậu cho gọi nàng tám chín phần mười là vì việc Phò mã , nàng giờ khắc này mới không muốn nghe đến Tiêu Vô Định, nàng đáp lời nói: "Nói với mẫu hậu là bản cung đau đầu muốn ngủ một chút, ngày mai sẽ vào cung."
Cung nhân thấy dáng vẻ nàng không thấy điểm gì đáng nghi ngờ, không thể làm gì khác hơn là theo tiếng hồi cung bẩm báo.

Cũng may Công chúa điện hạ tuy rằng tức giận nhưng cũng không để thân thể mình chịu khổ, buổi trưa thiện dùng so với thường ngày còn nhiều hơn chút, Phi Nhi Mặc nhi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đơn kiện đưa lên mấy ngày rồi?"
"Hồi điện hạ,đã ba ngày."
Chu Cẩm Hà lông mày cau lại, ba ngày còn chưa nghe động tĩnh gì, có lẽ là không xong rồi.

Nàng thở dài, thả xuống bát đũa lau miệng, phân phó nói: "Chờ qua hai ngày nữa không có động tĩnh liền đi đánh trống kêu oan."
Đánh trống kêu oan, người trong cuộc muốn tỏ rõ thị uy sao, Chu Cẩm Hà đau lòng hai lão nhân mới đề nghị trước tiên hãy viết đơn kiện, Kinh Triệu Doãn còn có thể đem chuyện này đè xuống, nếu thật sự muốn đè tới.

.

.

Sau này sẽ không cho hắn sống một ngày dễ chịu.
Mấy ngày sau đó, Tiêu Vô Định quả nhiên chưa trở lại Công chúa phủ, Công chúa điện hạ mỗi ngày đều mất tập trung ngồi ở thư phòng, rõ ràng là chờ Tiêu Tướng quân lại đây, nhưng nàng đến lại cự tuyệt không gặp, đều nói nữ nhân khó hiểu, quả thật là như vậy a.
Phi Nhi đứng ở một bên, thấy điện hạ hồi lâu cũng không lật sách, mặt ngoài một bộ như không có chuyện gì xảy ra nhưng thực tế lại có chút buồn bực, Phi Nhi đi theo nàng lâu như vậy, những chuyện này tự nhiên có thể nhìn ra được.

Nàng mím mím môi, tiến lên phía trước nói: "Điện hạ, Phi Nhi có mấy lời muốn nói."
"Hả?" Chu Cẩm Hà mắt cũng không nhấc, "Nói."
"Điện hạ, thứ Phi Nhi nói thẳng, ngài thật sự có chút hành động theo cảm tình.

Phi Nhi xem sách sử tuy không nhiều, nhưng chưa từng nghe qua vị đế vương nào bởi vì thần tử bị thương mà trách cứ a, ngài từng nói đế vương chi thuật muốn nhất chính là thấu hiểu lòng người, nhưng hôm nay người cùng Tiêu Tướng quân như vậy, sợ là đại kế có bất lợi.

Nếu Tiêu Tướng quân không theo chúng ta bên này, dù cho ngài có nhược điểm của nàng thì sao? nhưng nếu nàng theo Thái tử điện hạ bên kia chưa chắc toàn thân trở ra a."

Nghe lời Phi Nhi vùa nói Chu Cẩm Hà choáng váng, cái gọi là người trong cuộc mơ hồ, nàng lúc này mới ý thức được việc làm chính mình không thích hợp, nếu là đế vương cùng thần tử, nàng nên nhân lúc này ban thưởng dốc lòng an ủi, thấu hiểu lòng người mới đúng.

nhưng làm sao lại một mực nổi nóng lên như vậy? Còn cự tuyệt nàng ở ngoài cửa? Chuyện này thực sự không thích hợp.

.

.
Còn chưa chờ Chu Cẩm Hà suy nghĩ nhiều, Nhan Hậu lại phái người đến gọi, lần này nói cái gì Chu Cẩm Hà cũng không tránh khỏi, không thể làm gì khác hơn là thay y phục hướng về hoàng cung đi.
"Làm sao, còn có lòng đến xem mẫu hậu ngươi?"
Haiz, mẫu hậu không cao hứng a.

Chu Cẩm Hà trong lòng thở dài, nhẹ nhàng bước tiến lên đến bên cạnh kéo lại cánh tay của mẫu hậu, cười nói: "Mẫu hậu sao lại nói như vậy, nhi thần mấy ngày trước đây thực sự mệt mỏi, lúc này mới thấy khỏe lại, nhi thần biết mẫu hậu không nỡ để nữ nhi bị khổ."
"Ngươi a ngươi, lại khéo mồm như vậy." Nhan Hậu bất đắc dĩ lườm nàng một chút, ngón tay chỉ chỉ trán của nàng, thở dài nói: "cuộc thi Phò mã kết quả như vậy, con thật sự không chọn Phò mã? Cẩm nhi, năm sau con cũng mười tám rồi mà còn chưa đính hôn,nào có Công chúa một nước nào như ngươi vậy? Liền ngay cả Thục Quốc nữ đế cũng đã lập Hoàng Phu, ngươi còn dự định kéo dài tới khi nào?"
Chu Cẩm Hà đã biết là như vậy, không nói lời nào buông cánh tay Nhan Hậu ra, bưng chén trà lên chậm rãi uống, cũng không tiếp lời,Nhan Hậu thở dài, "Ngươi yêu thích Trường An mẫu hậu biết, đứa bé kia không tệ, đáng tiếc trời không chiều ý người, ngươi tưởng nhớ lâu như vậy, tình nghĩa lúc nhỏ như thế cũng đủ chứ? Vì chuyện lúc nhỏ còn muốn cả đời không lập gia đình hay sao? Tiêu Vô Định kia không tệ, trong kinh nhà nào có nữ nhi đều vừa ý hắn, tuy nói trong nhà không còn lại thân nhân, ngươi cũng tỉnh công phu ứng phó vẫn có thể xem là một chuyện tốt.

Ta hỏi qua Đường lão, lần này nếu không phải hắn tay bị thương,tỷ thí thư pháp kia tất nhiên là hắn đạt hạng nhất, ngươi đã dẫn hắn đến gặp Đường lão, còn không thích hắn?"
"Không thích." Chu Cẩm Hà đặt chén trà xuống, không chút do dự nhẹ nhàng trả lời: "Quân vô hí ngôn, nhi thần là Công chúa, nếu định ra quy củ rồi tự nhiên không thể lật lọng, lại nói phụ hoàng đã từng đáp ứng nhi thần, chính là cả đời không lập gia đình cũng không sao."
"Hồ đồ!" Nhan Hậu hiếm thấy nóng giận như vậy, đem chén trà hướng về trên bàn dặt mạnh xuống, lại nghĩ đến nữ nhi này tính tình cực kỳ ngang ngược, không thể nặng lời không thể làm gì khác hơn là hít sâu một hơi đè xuống cơn tức giận kia, lý lẽ nói: "Ngươi là bản cung nhìn lớn lên, bản cung hiểu rõ nhất tính tình của ngươi, mắt thấy tai nghe nhưng không thể hiểu chính mình, những năm này chưa từng thấy ngươi ở trước mặt mọi người tức giận? Ta nghe hạ nhân nói, Tiêu Tướng quân tìm ngươi ngươi lại cự tuyệt không gặp, hắn không tìm ngươi ngươi lại rầu rĩ không vui, trong lòng không có gì khác, như vậy là vì sao?"
Nhan Hậu dứt lời không nói nữa, bình tĩnh nhìn nữ nhi mình chưa bao giờ ở trước mặt mọi người thất thố .
Chu Cẩm Hà vốn là trong lòng có chút loạn, bị nói như thế càng là có chút không biết như thế nào cho phải, nàng từ trước đến giờ không thích sự tình bị khống chế, ổn ổn miễn cưỡng trấn định tâm tình, đứng lên cáo từ, tựa hồ là không nghĩ nữa: "Mẫu hậu, nhi thần trong lòng biết rõ.

hôm nay còn có việc con đi trước, ngày khác trở lại gặp ngài.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play