Sau khi chứng kiến kỹ năng thần kỳ mà An Nhiên thể hiện, Thiện chủ động nhường lều cho cô, còn bẩn thân thì chạy đến chen chúc cùng những người khác cả đêm.

Đêm đó, An Nhiên nằm trong cái lều tốt nhất của bộ lạc, nhưng cô lại quay cuồng không tài nào chợp mắt được. Sau một đêm giày vò, sáng hôm sau An Nhiên dậy từ sớm phân công công việc cho mọi người. Ngoại trừ hai người gác đêm tối qua có thể nghỉ ngơi vào buổi sáng, những người còn lại được chia làm hai nhóm. Một nhóm do Vũ dẫn đầu đi chặt gỗ, một nhóm thì do Thiện chỉ đạo đào các lỗ để chôn cột trụ, chờ có gỗ về để làm hàng rào.

Sau khi phân chia công việc đâu vào đấy, An Nhiên tiếp tục đi săn. Bắt đầu, cô dùng thủy xích trói chặt được một con gà rừng, nhưng lại phát hiện rằng vật sống không thể cất vào nhẫn không gian được. Vì vậy cô bện mấy sợi dây mây lại, trói tất cả năm con gà, hai đực ba mái mang về bộ lạc.

Về đến nơi, nhìn thấy tiến độ làm việc của mọi người, An Nhiên không nhịn được mà thở dài “ thanh niên trai tráng không có một người, làm việc gì cũng không được năng suất.”

Chậm , thật sự là làm quá chậm mà, nhưng vì suy nghĩ cho sự an toàn thì rào gỗ vẫn phải được hoàn thành.

An Nhiên gọi Lương đến để đưa gà rừng. Cô ấy vui mừng khôn xiết, đặc biệt trở về để tìm vị trí thả gà. Khi xong xuôi quay trở lại, cô đã thấy dưới chân thủ lĩnh có thêm hai con lợn rừng và ba con thỏ rừng. “ Hiện tại cô không cần đi đào hố. Trước tiên xử lí mấy con thú hoang này đi đã, để lát nữa ta làm cơm trưa.” An Nhiên ra lệnh cho Lương.

Lương nhìn theo bóng dáng đi ngày càng xa của An Nhiên, trong lòng càng thêm kinh ngạc, thủ lĩnh càng ngày càng lợi hại.

**

An Nhiên ngán ngẩm ngồi trên ghế đá, thầm tính trong đầu, với tốc độ như hiện tại thì phải mất bao lâu mới hoàn thành xong hàng rào bao quanh bộ lạc đây. Nhẩm tính sơ sơ thì phỉa mất hơn nửa tháng mới có thể hoàn thiện được, mắt cô tối sầm lại. Kế hoạch ban đầu là sau khi mọi người làm xong hàng rào sẽ xây dựng thêm một ngôi nhà gỗ. Mong ước này phải chờ đến ngày tháng năm nào mới có thể thực hiện được đây?

Không biết từ lúc nào, Thiện lặng lẽ bước tới.

“ Có chuyện gì?” tâm trạng An Nhiên không tốt, dẫn đến lời nói cũng khó nghe.

Thiện sắc mặt nghiêm trọng, cung kính nói “ Báo cáo thủ lĩnh, trong khoảng một tháng nữ hoa màu chúng ta gieo trồng có thể thu hoạch được.”

Vẻ mặt An Nhiên thoáng dễ chịu hơn “ Đợi khi thu hoạch xong, thì gánh nặng lương thực sẽ không còn khó khăn như bây giờ nữa.”

Thấy An Nhiên không hiểu ẩn ý mà mình nói, Thiện không khỏi lo lắng nhắc nhở “ thủ lĩnh, sau khi thu hoạch xong ngũ cốc, sẽ có những bộ tộc khác nhăm nhe cướp bóc, chúng ta phải có biện pháp đề phòng.”

Những bộ lạc khác sẽ đến cướp lương thực? An Nhiên hai mắt bừng sáng, đây không phải là có một lượng lớn sức lao động miễn phí tìm đến sao!

“ khi nào bọn họ đến?” An Nhiên có phần vội vàng hỏi.

Thiện tưởng rằng thủ lĩnh rốt cuộc cũng hiểu tính chất nghiêm trọng của vấn đề, trong lòng có chút nhẹ nhõm “ thường là vài ngày, sau khi đã thu hoạch xong ngũ cốc. Theo tính toán là khoảng một tháng nữa sẽ tới.”

“ Không thành vấn đề.” An Nhiên thầm nghĩ, cô còn có một tháng để chuẩn bị, chỉ cần làm thêm nhiều đồ ăn buff, đến lúc đó mặc kệ là tới bao nhiêu người, đều là có đến mà không có về, ở lại làm culi cho cô.

Thiện nghe An nhiên nói không có vấn đề gì, nên kiên nhẫn chờ đợi ý kiến của cô. Ai ngờ chờ một lúc lâu sau đáp lại ông chỉ có sự im lặng.

Ông không thể không lo lắng, mở miệng “ Thủ lĩnh, vào thời điểm này hàng năm, chúng ta sẽ nhanh chóng thu hoạch ngũ cốc hoa màu, sau đó thu dọn đồ đạc rời đi tìm một khu vực sống mới.”

“ Năm nay chúng ta sẽ không đi đâu. Nơi này rất tốt, đất đai màu mỡ, diện tích trồng trọt rộng lớn. Đi không xa có một khu rừng rậm, thi thoảng có thể đi săn thêm thú rừng. Cách không xa còn có một cái hồ thuận tiện cho việc lấy nước.” An nhiên không hề lo lắng nói “ Quan trọng nhất là có ta ở đây, bọn họ chắc chắn thua rồi.”

Lông mày Thiên nhíu lại, vẻ mặt bất an “ Thủ lĩnh, ta biết sau khi ngài tỉnh lại thì đã lợi hại hơn trước rất nhiều. Nhưng mà, những năm gần đây cường đạo rất nhiều, ngài lại chỉ có một mình rất khó đối phó.”

An Nhiên cười nhẹ “ Ta đã nói rồi, ta có thể xử lí. Nếu không tin, ông có thể dẫn mọi người rời đi khỏi bộ lạc.” Từ trước đến nay, mỗi lần đánh nhau cô đều là một đánh với nhiều người, chẳng mấy khi được đánh một chọi một, bởi vì không ai ngốc nghếch PK với cô để tìm ngược.

Vừa nói, An nhiên vừa từ trên ghế đá đứng lên “ Thím Lương hẳn là đã xử lí sạch sẽ thú hoang, ta đi nấu cơm trưa đây.”

Khi bước qua Thiện cô nhẹ nhàng nhắc nhở “ Đừng quên, bây giờ ta mới là thủ lĩnh bộ lac, mọi việc do ta quyết định.”

Thiện không khỏi run rẩy, không hiểu vì sao ông cảm thấy hơi hoảng sợ. Lặng lẽ lau trán, ông phát hiện ra mình vậy mà bị dọa toát mồ hôi lạnh.

**

Trong lúc nấu ăn, Lương đề nghị giúp đỡ, nhưng An Nhiên từ chối “ Thím trở về làm việc đi, một mình ta có thể làm được.”

Lương bất đắc dĩ, đành yên lặng rời đi.

Khi không còn ai ở bên, An Nhiên mới thầm nói “ Nếu như được người khác trợ giúp, hệ thông không cho ta dùng kỹ năng nấu nướng thì biết khóc than với ai bây giờ.”

Sau đó, cô dùng tia nước làm thành một con dao, đem thịt lợn cắt thành từng miếng như nhau rồi bắt đầu nướng.

Thời gian trồi qua, An Nhiên phát hiện ra lựa chọn thể lực có thể dùng để hồi năng lượng dường như lần nào cũng xuất hiện. Phát hiện này làm cô yên tâm hơn phần nào, dù sao việc quan trọng nhất lúc này lag bổ sung thể lực.

An Nhiên tiếp tục nướng thịt. Mỗi lần sử dụng kỹ năng nấu nướng, cô đều lựa chọn giống nhau là hồi máu và nâng cao thể lực. Trừ khi thỉnh thoảng có những lựa chọn lặp lại, nó có thể tạo ra đồ ăn buff một loại giá trị nào đó siêu mạnh. Sau khi nấu xong cô chỉ để lại ,ột phần nhỏ, phần còn lại cất hêt vào nhẫn không gian.

Mỗi lần sử dụng kỹ năng nấu nướng, bụng cô lại réo lên phản đối. Sau đó, An Nhiên tiện tay gắp một miếng thịt nướng nhét vào trong miệng, vừa bổ sung năng lượng vừa tiếp tục nướng.

Cứ như vậy vừa ăn vừa làm, sau một thời gian rất dài, An Nhiên cũng nướng xong cả năm con thú hoang.

‘ Toàn là những việc tốn sức khiến người ta mệt chết mất.” An Nhiên lẩm bẩm tự nói.

Trong trò chơi online thực tế ảo, mặc dù cô thường xuyên phải liên tục nấu nướng, nhưng dù sao khi đó cũng chỉ là trò chơi trực tuyến, cô chỉ cảm thấy có chút nhàm chán máy móc , nhưng không cảm thấy mệt mỏi. Nhưng bây giờ, một hơi nướng năm con thú rừng, tinh thần luôn tập trung cao độ. An Nhiên không khỏi có chút mệt mỏi. - đọc và nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Nhưng sau khi nhìn thoáng qua số lượng đồ ăn trong nhẫn không gian, An Nhiên cảm thấy thập phần thỏa mãn, cảm giác an toàn rốt cuộc cũng quay trở lại!

**

“ Đến giờ ăn rồi...” An Nhiên hét lên.

Ngay lập tức, một nhóm người cầm theo bát gỗ xếp thành hàng dài trước mặt. Càng đến gần, mùi thịt nướng càng nồng đậm. Nhất thời, tiếng nuốt nước miếng lần lượt vang lên.

“ Người lớn mỗi người hai miếng thịt, trẻ nhỏ mỗi người một miếng rưỡi. Ăn không hết có thể mang về buổi tối ăn. Tuyệt đối không được tranh giành thức ăn của người khác.” An Nhiên vừa cảnh cáo vừa phân phát đồ ăn. Những người đầu hàng vừa nhận được thịt nướng, lập tức dùng tay cầm ăn ngấu nghiến. Làm những người phía sau thấy được, hồi tưởng lại hương vị thịt nướng tối qua nước miếng chảy ròng ròng. Đau khổ xếp hàng, hò rướn cổ lên xem còn bao lâu nữa thì đến lượt mình.

Lúc này, Thiện ho nhẹ một tiếng, đi đến bên cạnh An Nhiên “ Thủ lĩnh, ngài xem có phải khu vực chúng ta làm tường bao quá rộng lớn rồi không? Thật ra chúng ta chỉ cần một diện tích nhỏ để ở thôi.” An Nhiên liếc mắt nhìn Thiện một cái “ Sao vậy?” Quá lớn? Thấy bộ tộc bây giờ chỉ toàn người già yếu, bệnh tật và trẻ nhỏ, cô chỉ cắt một nửa diện tích so với dự tính ban đầu.

Thiện lập tức cúi đầu “ Ngài là thủ lĩnh, mọi việc hết thảy đều do ngài quyết định. Tôi nói ra suy nghĩ của mình, còn việc có tiếp thu hay không là tùy thuộc vào ngài. Tôi thấy rằng nếu giảm diện tích đi, có thể nhanh chóng hoàn thành hàng rào bảo vệ .”

Trong quá khứ, Nhiên thường xuyên luống cuống, không biết đưa ra quyết định như thế nào. Bởi vậy, Thiện hình thành thói quen đề xuất các ý kiến của mình. Nhưng ông ấy lại quên rằng, thủ lĩnh hiện tại là một người có chủ ý của chính mình. Dù bây giờ có hơi không quen, nhưng Thiện vẫn tuân theo các quyết định khi nhận ra được sự thay đổi của An Nhiên. Bởi vì, đây chính là người thủ lĩnh mà ông mong chờ.

“ Không cần, vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu đi. Chẳng những bảo vệ nơi ở, ta còn muốn đem đất canh tác bảo vệ luôn.”

“Vân” Thiện cung kính rời đi.

**

Ngay sau khi phân phát thức ăn cho nhóm người thứ nhất, Vũ đã đưa những người còn lại về.

An Nhiên nheo mắt, nhìn phía sau Vũ..... Hình như có những người lạ mặt đi theo cô .

Nhóm người lạ từ từ tiến lại, nhìn thấy những người nơi đây tay cầm miếng thịt lớn, vừa ăn vừa uống, trên mặt họ thoáng qua sự ngạc nhiên.

Vũ đi lên trước, báo cáo với An Nhiên “ Báo cáo thủ lĩnh, có một đội buôn vừa lúc đi ngang qua bộ lạc, bọn họ muốn giao dịch với chúng ta.”

Sau đó vũ chỉ tay vào người trung niên mập mạp đi đầu, giới thiệu “ Đây là Tống Tiêu, ông chủ của đội buôn.” Sau đó cô chỉ vào An Nhiên “ Đây là thủ lĩnh của bộ tộc chúng ta, An Nhiên.”

Ánh mắt An Nhiên chỉ dừng lại trên người ông chủ Tống trong chốc lát, sau đó nhanh chóng rời đi, rơi vào một người nào đó phía sau ông, thật lâu không thể rời đi.

Người này khoảng chừng hai mươi tuổi, đường nét gương mặt mềm mại, ngũ quan tinh xảo, dáng người dong dỏng. Tuy nhiên, biểu hiện của anh ta rất thờ ơ, giống như không đặt bất cứ ai ở trong mắt.

Chỉ nhìn anh ta, tim An Nhiên không nhịn được đập như sấm, máu chảy nhanh. Không phải bởi vì anh ta lớn lên đẹp trai, mà vì ở trên người anh ta, cô cảm thấy áp lực chưa từng có. Anh ta giống như một con quái thú khổng lồ cổ đại đang ngủ say, một khi tỉnh dậy sẽ bạo phát sức mạnh!

Đây là lần đầu tiên An Nhiên cảm thấy như vậy. Trước đây, dù là Nguyên, Vũ hay thiện , cô đều cảm thấy giống như những người bình thường. “Thiện, thay ta phát đồ ăn cho mọi người”

An Nhiên nghiêm túc, đưa mắt nhìn Tống Tiêu “ Ông chủ Tống phải không? Tới lều kia nói chuyện không?” nói xong cô chỉ vào một cái lều gần đó.

“ Được.” Tống Tiêu đống ý.

Sau đó anh ta cùng sáu người còn lại bước vào trong lều. An Nhiên đi chậm lại một bước, Vũ vốn định đi theo vào trong, bị An Nhiên ngăn lại

“ Cô ở ngoài này đi, cẩn thận quan sát tình hình bên ngoài.” An Nhiên vẻ mặt ngưng trọng, sâu sắc nhìn Vũ.

Vũ như hiểu ra điều gì đó, gật đầu nói “ Thủ lĩnh, ngàu cũng phải cẩn thận đó.”

Là phúc không phải họa, là họa không thể tránh. Vạn nhất phải đánh nhau, trước tiên bắt giữ lấy đội trưởng của bọn họ mà uy hiếp, ít nhất cũng thu được tí tiền vốn. An Nhiên mím môi, bi thương bước vào lều.

“ An Nhiên thủ lĩnh, xin chào, xin chào.”

Vừa mới bước vào lều, ông chủ Tống đã nhiệt tình cùng cô chào hỏi.

An Nhiên thản nhiên tìm một chỗ ngồi xuống, trầm giọng hỏi “ Ta nghe nói các người là đội buôn, cho ta hỏi, vật phẩm có thể trao đổi ở đâu?”

Tống Tiêu cười đầy tự tin nháy mắt với cậu em phía sau lưng. Người sau lập tức hiểu ý, một gói hàng xuất hiện trong không khí như sử dụng ma thuật.

An Nhiên nhướng mày “ Năng lực không gian?”

“ An Nhiên thủ lĩnh quả nhiên là kiến thức sâu rộng.” Tống Tiêu khen ngợi không ngừng.

“ Anh ta thì sao?” An Nhiên làm như thản nhiên tùy tiện chỉ tay vào một người khác, thật ra cô muốn hỏi về chàng trai gây ấn tượng đặc biệt cho cô khi nãy.

Nhìn về hướng An Nhiên chỉ, Tống Tiêu lập tức cười cười lớn hơn “ Anh ta tên là Hàn Lập Lập, là hàng hóa có giá trị nhất của đội buôn chúng tá!”

Hàng hóa?! An Nhiên sửng sốt. Vốn muốn hỏi người đó có năng lực gì, không ngờ tới lại nhận được câu trả lời như vậy.

Sau khi suy nghĩ, cô ngập ngừng hỏi: “ Có thể mua bán món hàng này không?”

Tống Tiêu gật gật đầu, nghiêm túc nói “ Chỉ cần ngài có thể đưa ra đủ tiền, hắn liền thuộc về ngài!”

An Nhiên không nói nên lời. Vốn tưởng rằng đối phương chỉ đang diễn kịch ông chủ giả làm nhân viên, chứ chư bao giờ thấy ông chủ giả làm hàng hóa.

( lời người dịch: định theo trend chủ tịch giả vờ và cái kết à…)

Hơn nữa, Tống Tiêu có vẻ rất nhiệt tình muốn cùng cô thương lượng một cái giá để bán Hàn Lập đi.

An Nhiên không khỏi suy nghĩ, ngộ nhỡ chọc điên Hàn Lập lên, anh ta một hơi tiêu hiệt hết mọi người ở đây, nói không chừng bọn họ có thể vui vẻ cùng nhau xuống âm phủ thảo luận giá cả mua bán.

-------------------------

Mẩu chuyện nhỏ:

An Nhiên ( tò mò) : Tại sao bị xem như hàng hóa mà không tỏ thái độ gì ?

Hàn Lập ( mặt nghiêm túc): Họ lo cơm nước ba bữa no đủ.

Lời của tác giả: Nam chính là người đam mê ẩm thực, đang tìm kiếm một phiếu ăn dài hạn...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play