Bộ Lạc Thần Bếp

Chương 6: tiệc mừng ( hạ)


1 năm

trướctiếp

Tầm nhìn của cậu bé bắt đầu mơ hồ, Thiện tỏ vẻ kích động đến nước mắt lưng tròng, lẩm bẩm liên tục “ Dự đoán của ta quả nhiên là chính xác! Ta không có tính sai!”

Mọi người xung quanh nhất trí gật đầu, sôi nổi phấn khích “ Dự đoán của ngài Thiện chưa bao giờ sai, lần này cũng như vậy !”

Vũ là dị năng giả, tố chất thân thể hơn xa người thường, khả năng nghe cũng tốt hơn, nhịn không được trợn tròn mắt khi nghe bọn họ nói ra những lời như vậy.

Theo như cô biết, có một số người ở lại, thực ra cũng có ý định rời đi, chẳng qua là cảm thấy bản thân không có năng lực, cảm thấy ở lại An bộ lạc có thể tốt hơn việc rời đi . Lời tiên tri không có tác dụng trong hai năm qua, mọi người đã sớm không tin tưởng lời nói của Thiện rồi.

Vũ gặm xong đùi heo, nằm ngửa trên đất xoa xoa bụng, cười mãn nguyện “ Cảm giác được ăn no thật sung sướng, may mà ta không có bỏ đi.”

Một lúc sau, cô nhanh chóng đứng dậy, đi được hai bước, ngồi xuống bên cạnh An Nhiên.

An Nhiên đang nhấm nháp miếng thịt, nhìn thấy hành vi kỳ lạ của Vũ, không nhịn được cô hỏi: "Sao vậy?Cô muốn ăn thêm một phần thịt?"

Vũ không nói lời nào, cảnh giác đánh giá bốn phía. Phát hiện bên cạnh đống lửa trại chỉ có duy nhât cô cùng An Nhiên, những người khác đều đi đến những đống lửa trại khác, cũng không có người nào ở gần đây, vì thế cô cố tình hạ giọng nói “Nhiên, ngươi hiện tại có thể đi săn thú, chắc là đã thức tỉnh kỹ năng mới , tội gì phải ở lại An bộ lạc?”

An Nhiên nhướng mày, cũng hạ giọng, hỏi lại “Ta thức tỉnh kỹ năng mới ? Vì sao cô lại nghĩ như vậy?”

Vũ trợn trắng mắt “Ta là dị năng giả, sức ăn đặc biệt nhiều . Đừng nói một cái chân heo , dù là nguyên một con heo ta cũng ăn vô tư! Nhưng vừa rồi chỉ mới ăn xong chân heo ngươi đưa, ta lập tức cảm thấy bụng no căng.”

“ Vậy thì vấn đề ở chỗ người nướng heo, hoặc là thịt heo này có vấn đề . Nhưng trước kia ta đã ăn qua thịt heo này rồi, không quá no như hôm nay. Do đó thịt heo này không có vấn đề gì, chỉ có thể là cô đã làm gì đó thôi.”

“Không phải chỉ có ta mới phát hiện được, những người khác hẳn là cũng đã nhận ra được gì đó.”

An Nhiên bật cười, mặt lộ vẻ khen ngợi “ Cô quả thật rất thông minh, phân tích thật không sai.”

“nhưng là tại vì sao?” Vũ nghiêng đầu,tỏ vẻ khó hiểu “Mọi người trước đều đối xử tệ với cô, hiện giờ cô có năng lực, tội gì phải ở lại nơi này nữa?”

“Bởi vì, ta cũng là phụ nữ.” An Nhiên từ từ thở dài “Ta đã từng nghĩ , ta không thể làm được quần áo, giày dép, dụng cụ, cũng không biết xử lí đồ ăn, cho nên ta phải sống trong một bộ lạc. Thay vì tìm đến một bộ lạc xa lạ để sinh sống, vừa không an toàn, vừa dễ bị người khác tính kế, còn không bằng ta tự tạo dựng một bộ lạc cho riêng mình, mọi người trong đó tuân theo mệnh lệnh của ta, sống theo nguyên tắc ta đặt ra.”

“Từ bây giờ An bộ tộc cô sẽ do cô lãnh đạo ……” Vũ miên man suy nghĩ, tim co chút không kiềm chế được đập nhanh hơn “đó nhất định là thiên đường!”

Thiên đường? An Nhiên chỉ cười không nói.

Cô chậm rãi nhìn quanh bốn phía, nụ cười trên khóe miệng càng sâu. Những người trong bộ lạc thật sự đơn thuần, chỉ một bữa ăn no nê là đã có thể thu mua được lòng tin của bọn họ .

“Trước đây bọn họ phạm sai lầm cũng là điều tốt nha! Như vậy, ta ra lệnh cho bọn họ làm việc sẽ không có gánh nặng tâm lí.” giọng nói An Nhiên nhỏ xuống gần như không nghe thấy.

**

Vũ cùng An Nhiên câu được câu không mà trò chuyện, bỗng nhiên, Vũ đột nhiên dừng lại.

An Nhiên khó hiểu nhìn xung quanh, thì thấy Lương đang đi tới.

Lương cầm theo chén gỗ bước về phía hai người, trên mặt ngập tràn ánh cười từ tận đáy lòng, thái độ vô cùng cung kính “Thủ lĩnh, ngài hôm đi săn thú rừng,lại làm thịt nướng, hẳn là đã kiệt sức rồi? Ta đun chút nước ấm, ngài uống một chút cho lại sức.”

An Nhiên liếc mắt liền nhìn thấy trên đống lửa trại mà Lương ngồi bên dựng lên một cái nồi đá.

“ Ừm, được rồi.” An Nhiên thoải mái uống hết bát nước vào trong miệng, loại bỏ vị dầu mỡ trong miệng.

“Ta cũng muốn một chén.” Vũ mặt dày hậm hực yêu cầu.

Lương vui vẻ đồng ý “ Vũ đại nhân chờ ta một lát, ta đi lấy cho ngài thêm một bát nước.”

Khi Lương rời đi , An Nhiên nhướng mày, “Vũ đại nhân?”

Vũ bình thản nói “Người bình thường đều gọi những dị năng là đại nhân. Mọi dị năng đều như nhau, đều được gọi là đại nhân. Thiện trước kia cũng vậy, chẳng qua sau lại.......” Vũ nhún nhún vai, thể hiện bộ mặt “ ngươi biết mà” .

An Nhiên bật cười, một nhóm người thực dụng.

“Nếu cô cảm thấy bọn họ đối với cô không tôn trọng, cô có thể gọi họ đến ra lệnh gọi cô là thủ lĩnh đại nhân.” Vũ đề nghị.

“Không cần, đó chỉ là cái hư danh mà thôi. Chỉ cần ta có thể đưa cuộc sống của họ sau nay trở nên ấm no, thì tự nhiên họ sẽ tôn thờ ta như .” An Nhiên không thèm quan tâm nói.

Vũ tấm tắc cảm khái “Ngươi nói chuyện thật trực tiếp.”

An Nhiên cười khẽ, “Đó là bởi vì ta không sợ đắc tội bất luận kẻ nào.” Đây gọi là mua bán lòng người.

**

Trong kế hoạch của An Nhiên, một con lợn rừng và hai con con gà rừng chỉ là món khai vị. Chờ mọi người ăn xong thịt nướng, cô tính ra ngoài lấy thêm một con lợn từ trong nhẫn không gian.

Ai ngờ con đầu tiên còn chưa ăn hết thì mọi người đã nằm tại chỗ xoa bụng, trên mặt đầy mãn nguyện, hẳn là đã ăn no nê.

An Nhiên lâm vào trầm tư.

Bản thân đồ ăn có thể làm no bụng và bổ sung sức mạnh thể chất, buff chỉ là hiệu ứng bổ sung. Nhưng ngay cả khi hai buff cộng lại với nhau, cộng với tác dụng của chính thức ăn, hai mươi người chia sẻ thức ăn, theo lí mà nói thì không thể no được.

Trừ khi……

Một tia sáng lóe lên trong mắt An Ran. Trừ khi, hiệu ứng buff là dành cho người sở hữu dị năng. Nếu người bình thường ăn được thì hiệu quả càng tốt hơn.

Nếu là như vậy thì thật tốt! An Nhiên vui mừng ra ra mặt.

Phải biết rằng, tuy rằng đêm nay mọi người đều được ăn no ăn, nhưng điều này không làm thay đổi được tình hình thực tế của bộ lac. Cơm ăn, áo mặt, nhà cửa, phương tiện không có gì khiến cô bớt nhọc lòng đi được.

Người bình thường thì không cần lo nghĩ quá nhiều, ít nhất lương thực họ cần không nhiều có thể tiết kiệm được chút ít.

Nhìn thấy mọi người đã ăn uống no đủ, đang ngồi ngâm nga những giai điệu dân ca, trò chuyện tán gẫu với nhau, bọn nhỏ thì tụ tập chơi trò chơi, An Nhiên ho nhẹ một tiếng, đứng lên vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người.

Đợi mọi người đều hướng ánh mắt vào cô, An Nhiên mới tươi cười hỏi “ Bữa tiệc này mọi người có hài lòng không?”

Tức khắc, phía dưới vang lên tiếng la hét không ngừng “ Hài lòng” “Bữa tiệc rất tuyệt vời” “ Sau này thủ lĩnh tôn kính chỉ có người” - đọc và nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Những kẻ chỉ biêt ăn!

Trong lòng An Nhiên này sinh suy nghĩ này, sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn “ Không lừa dối mọi người làm gì, lần này, sau lần bị thương nghiêm trọng này, ta đã thức thêm một năng lực. Dị năng mới này có thể sử trên đồ ăn, giúp bổ sung thêm thể lực và ăn nhanh no hơn.”

Nói xong cô dừng lại một lát, cho mọi người có thời gian để phản ứng.

Nhiều người bừng tỉnh nhận ra, Thiện thậm chí kích động đến thốt lên “ Kỹ năng thần kì”

Cái này thì có gì mà gọi là thần kỹ chứ……

An Nhiên cũng lười phản bác, tiếp tục nói, “Từ hôm nay trở đi, mỗi hôm sẽ cắt cử hai người gác đêm. Nếu phát hiện có nguy hiểm, người gác đêm nhanh chóng hô hào báo động cho mọi người biết. Thiện, việc này giao cho người phụ trách. Nhớ kỹ, ngoại trừ những người có dị năng.”

Thiện gật đầu đồng ý.

An Nhiên tiếp tục nói, “ Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày bộ lạc sẽ cung cấp một bữa ăn trưa, đây là phần thức ăn cố định, đủ cho mội người ăn no, Từ ngày mai bắt đầu, mỗi ngày giữa trưa bộ lạc sẽ cung cấp một đốn cơm trưa —— cố định số định mức đồ ăn, hẳn là có thể quản no,buổi chiều mọi người sẽ được phân công làm việc. Nếu ai có thể nghĩ ra phương pháp nuôi sống chính bản thân mình, không cần ăn cơm trưa, như vậy buổi chiều cũng không cần làm việc.”

Tố rụt rè mở miệng hỏi, “ Thủ lĩnh ơi, trẻ nhỏ như em có thể đi làm được không?”

“Đương nhiên có thể.” An Nhiên cười khẽ, “Người trong bộ lạc tất cả đều có thể tới làm việc.”

Tố lập tức vui mừng lên.

“Những lời ta nói sau có hơi khó nghe, nhưng ta dặn trước, nếu ta phát hiện ra ngườu nào lười biếng, chểnh mảng, không làm theo sự phân công của ta, An bộ lạc sẽ không chứa chấp hắn.” sắc mặt An Nhiên chợt lạnh đi.

Những người khác liên tục bảo đảm, “Sẽ không có chuyện đó đâu, chúng ta nhất định sẽ làm việc thật chăm chỉ.”

“Thủ lĩnh, ta giúp người giám sát bọn họ! Nếu có ai lười nhác không làm việc, ta sẽ báo cáo ngay.”

“Chỉ cần có cơm ăn thì dù làm việc gì ta cũng chấp nhận. Nhưng mà, có thể phát thêm cơm bữa tối được không?”

An Nhiên không giận không vui, lãnh đạm nói “Ta tin tưởng mọi người đều biết tình hình hiện tại của bộ lạc,hiện tại chúng ta chỉ có thể cung cấp một bữa cơm trưa. Chờ sau khi tình cảnh khó khăn này qua đi, ta sẽ cân nhắc cải thiện đãi ngộ cho mọi người.”

“Nhưng thay vì phụ thuộc vào sự thu xếp của ta, ta càng mong mọi người có thể tìm ra biện pháp tự nuôi sống chính mình.”

“Nếu ai có bất kỳ ý tưởng gì, ta luôn hoan nghênh mọi người nói ra để cùng thảo luận và thực hiện.”

“Không còn chuyện gì nữa, mọi người tiếp tục ăn uống, vui chơi đi.”

Nói xong, An Nhiên lại ngồi xuống, bắt đầu nướng gà rừng.

**

Có người vô tâm vô phế không lo nghĩ gì, trở về lều trại nghĩ ngơi sau khi ăn no; có người sắc mặt nghiêm nghị tựa như đang suy nghĩ gì đó, cũng có người tiếp tục ăn thịt nướng dù rằng bụng đã sớm no căng.

Thiện nhanh chóng đem mọi người phân chia ca trực, dặn dò mọi người không được ngủ trong giờ trực.

Vũ lười biếng nằm bên cười vui vẻ, nói với An Nhiên “ Cô có cần tôi giúp gì không? Thôi không cần phân công, để ta giúp cô đi săn thú đi”

An Nhiên trầm tư một lát “mấy ngày này cô ở lại giúp ta một tay đi. Ta muốn vây bộ lạc bằng tường rào gỗ, như vây mọi người sẽ được an toàn hơn.”

Cô dạo quanh bộ lạc, nhận thấy mọi người chỉ tùy tiện chọn một chỗ dựng lều để ngủ. Xung quanh bộ lạc còn không có rào chắn chứ đừng nói đến tường bao.

“ Được” Vũ đồng ý một cách dứt khoát rồi quay người đi về lều trại nghỉ ngơi.

An Nhiên vò đầu bứt tóc nhớ tới câu gánh nặng đường xa.

Lau mặt để xốc lại tinh thần, cô cắt lấy hai cái cánh gà, xiên chúng vào quê gỗ, đặt lên trên bếp than để nướng, thỉnh thoảng lật mặt.

Sau một thời gian dài chơi game, An Nhiên hình thành một thói quen chuẩn bị rất nhiều đồ ăn buff cất trong không gian trữ vật. Nếu không chuẩn bị được nhiều, cô luôn cảm thấy bất an. Mới vừa sử dụng kỹ năng nấu nướng lên cánh gà và cất vào nhẫn không gian xong, có âm thanh phụ nữ đột nhiên vang lên bên cạnh cô “ Thủ lĩnh, tôi có thể nói chuyện với người được không?” giọng nói có chút quen thuộc.

An Nhiên ngẩng đầu, nhướng mày “ Lương? Ngồi đi.”

Lương ngại ngùng ngồi nép về một bên, ôm con gái Tố vào trong lòng, nhỏ giọng thủ thỉ “ Tôi đã cùng con gái lang thang qua nhiều nơi. Một lần, tôi làm quen được với một người nuôi gà. Cô ấy nói với tôi, nuôi gà có năng suất rất cao. Chỉ mất khoảng 40 ngày để nuôi gà từ khi mới nở đến khi có thể ăn thịt, một con gà mái có thể đẻ hơn 100 quả trứng mỗi năm”

“ Khi đó, cố ấy dạy tôi một số cách nuôi gà, giờ tôi muốn thử nghiệm xem sao.”

“ Chỉ là.” Lương lộ vẻ khó xử “ tôi không tìm được gà giống ở đâu.”

An Nhiên chợt nhớ đến một câu cô đã đọc trước đây: nuôi gaf sẽ nhanh chóng giải quyết được vấn đề nguồn cung thịt, muốn xem gà ngon thì coi là nuôi công nghiệp hay chăn thả tự nhiên.

Vốn dĩ, ban đầu cô cũng chỉ đề cập đến vấn đề này một cách tình cờ, thể hiện thái độ bản thân răng “Không mong muốn mọi người trong bộ tộc hoàn toàn phụ thuộc cô ấy đợi người bao nuôi .”

Không ngờ rằng, Lương thực sự nghĩ ra được một phương án nghe rất khả thi.

An Nhiên chống cằm trầm tư. Suy xét một lát, nói, “Vài ngày nữa, ta sẽ bắt hai con gà trống và ba con gà mái cho cô. Điều kiện là sau này số gà thành phẩm anh giữ sáu phần còn lại ta lấy bốn phần. Nhưng ta chỉ cho cô thời gian nhiều nhất là nửa năm, nếu không thành công ta liền đem cả năm con gà rừng đi nướng.”

Lương vui mừng khôn xiết, không ngừng cảm ơn “ Cảm ơn thủ lĩnh, thật sự cảm ơn ngài.” “ Vốn dĩ thôn dân dù thhu hoạch được bất cứ thứ gì đều phải nộp một nửa lại cho thủ lĩnh, nhưng ngài đây lại cho thêm tôi một phần nữa mà không tính toán gì. Không nói trước thành công hay không, nhưng sẽ không tổn thất gì, ngài có thể yên tâm.”

Tố mang theo giọng sữa nói “ đợi đến khi đó, con sẽ giúp người chăm gà.”

“ Việc này là hai bên cùng có lợi, chúc cô thành công.”An Nhiên mỉm cười nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp