Chương 87

Đây là bức thư từ đời tổ tiên của ông ngoại anh để lại nên đã rất cũ, nội dung đại khái là tổ tiên của nhà họ Trương tên là Trương Bảo Quan là một viên ngoại, năm ông ba mươi tuổi thì vợ qua đời, trong khi họ chưa có một mụn con nào.

Vào một ngày, Trương Bảo Quan đã trông thấy một cô gái ăn mặc rách rưới đi ăn xin ở đầu phố, trên mặt cô ấy có một vết sẹo đáng sợ, khiến ai thấy cũng phải tránh xa.

Trương Bảo Quan thấy cô gái đáng thương nên đã mua cho cô ấy mấy cái bánh bao, cô gái ăn xong rồi cảm ơn ông.

Ngày hôm sau, Trương Bảo Quan vừa đi ra ngoài thì đã nhìn thấy có một cô gái mặc váy vàng đứng trước cửa nhà mình. Cô ấy rất xinh đẹp, khiến ông kinh ngạc mãi không thôi.

Cô gái nói mình chính là cô gái ăn xin hôm qua và muốn gả cho Trương Bảo Quan kết duyên đầu bạc. Không lâu sau, hai người lấy nhau rồi sinh ra hai người con một trai một gái.

Khi con cái trưởng thành, cô gái và Trương Bảo Quan đã lên núi ở ẩn, trước khi đi đã để lại miếng ngọc bội này.

Đọc xong bức thư ấy, Ngô Bình thấy rất kinh ngạc, cô gái váy vàng ấy là thần tiên ư?

Anh gấp bức thư lại cẩn thận rồi đưa cho ông ngoại cất, mà trong đầu vẫn còn nhiều nghi vấn. Vợ chồng Trương Bảo Quan lên núi rồi tu tiên ư? Có phải cô gái mặc váy vàng cũng biết tác dụng của miếng ngọc bội này không?

Hai rưỡi chiều, anh lái xe một mình đến công viên Thanh Sơn.

Con đường lên núi của công viên Thanh Sơn đã bị phong toả, song không ai chặn Ngô Bình lại, hình như họ đều biết thân phận của anh.

Ngô Bình đi thong dong, không nhanh không chậm, mỗi bước đi đều phóng chân khí ra mạnh mẽ.

Có một chòi nghỉ mát trên đỉnh núi của công viên Thanh Sơn, xung quanh có nhiều cây cổ thụ. Lúc này, có hai người đang đứng trong chòi nghỉ mát, một người là Tống Hồng Bân, người còn lại là mẹ ông ta.

Trông Tống Hồng Bân rất bất ổn, mắt ông ta đỏ hoe, người ngợm thì khô héo như sắp chết. Ông ta căm hận nhìn chằm chằm vào Ngô Bình như muốn ăn tươi nuốt sống anh.

Bà cụ cũng lạnh lùng nhìn Ngô Bình rồi nói: “Cậu cũng to gan đấy, dám đến đây thật”.

“Có gì mà không dám”, Ngô Bình thờ ơ nói: “Bảo họ ra hết đi”.

Có một người thanh niên bước ra từ phía sau hòn non bộ, người này khoảng ba mươi tuổi, tóc húi cua, mắt sáng, hắn vừa bước ra thì đã đằng đằng sát khí nhìn Ngô Bình.

Tống Hồng Bân nói: “Ngô Bình, rốt cuộc mày đã làm gì tao hả?”

Ngô Bình: “Có gì đâu, tôi chỉ khiến ông mất ngủ rồi chết dần chết mòn đi thôi”.

Tống Hồng Bân nghiến răng nói: “Thằng chó! Dám ra tay ác độc với tao!”

Bà cụ hô lên: “Ra tay đi!”

Bà ta vừa nói dứt câu thì người thanh niên đầu cua kia lập tức rút một khẩu súng ra như làm ảo thuật.

“Pằng!”

Một viên đạn bay về phía Ngô Bình vừa chuẩn xác vừa nhanh.

Ngô Bình đã nhìn thấy người kia có súng ngay từ đầu nên đã có chuẩn bị trước, ngay khi hắn bóp cò, anh đã nhích sang bên cạnh nửa mét, đồng thời phóng một cây kim châm cứu đi.

Thủ pháp của anh có tên gọi là Tha Châm Pháp, anh chỉ cần cọ hai ngón tay là kim châm cứu sẽ bay đi nhanh như điện nên đối thủ khó đề phòng được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play