Chương 86

Ngô Bình vươn vai nói: “Chuyện nhỏ thôi ạ, chú Chu, chú cho người thăm dò phía nhà họ Kiều đi, chắc sắp có tin rồi đấy”.

Chu Truyền Võ gật đầu: “Ừ!”

Dù chỉ là một trận đại chiến ngắn ngủi, nhưng Ngô Bình đã phải dồn hết toàn sức nên bây giờ anh cảm thấy rất mệt. Dặn dò dăm ba câu xong, anh về phòng nghỉ luôn.

Đến khi trời sáng, Chu Thanh Nghiên mang bữa sáng đến, Ngô Bình ăn qua loa một chút rồi hỏi: “Có tin tức gì chưa?”

Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Kiều Ba có một người con trai, hắn đã tìm một người trung gian đến hoà giải, nói là đồng ý bồi thường hai mươi triệu cho chúng ta, sau này hai bên không còn nợ nần nhau nữa”.

Ngô Bình hỏi: “Chúng ta đã đánh chết bố hắn mà hắn lại đền tiền cho chúng ta ư?”

Chu Thanh Nghiên: “Đây là quy luật trong giang hồ mà, ai mạnh hơn thì người ấy thắng thôi. Con trai của Kiều Ba không giỏi võ, nhưng lại rất giỏi kinh doanh, chắc hắn sợ chúng ta đến nhà đòi mạng nên mới muốn đền tiền cho mình”.

Ngô Bình gật đầu nói: “Nếu ở đây không còn chuyện gì nữa thì anh về đây”.

Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Em về cùng anh, đưa cả ông đi luôn”.

Vì thế, Ngô Bình lái xe đưa mẹ mình và Chu Viễn Sơn cùng Chu Thanh Nghiên quay về huyện Minh Dương.

Anh đưa Chu Viễn Sơn và Chu Thanh Nghiên về căn biệt thự của họ trước rồi mới đưa Trương Lệ về nhà.

Vừa mở cổng ra, họ đã nhìn thấy có một phong thư kẹp ở khe cửa nhà. Ngô Bình cầm bức thư lên, anh đã đọc được nội dung bên trong nhờ đôi mắt xuyên thấu, trong thư chỉ viết: Ba giờ chiều, gặp nhau ở công viên Thanh Sơn, phía dưới là tên của Tống Hồng Bân.

Ông ta đến để xin anh cứu mình hay lại kiếm người đối phó anh đây?

Nhưng nếu người ta đã mò đến tận cửa thì anh phải giải quyết thôi, ân oán giữa anh và nhà họ Tống cũng đến lúc chấm dứt rồi.

Anh chợt nói: “Mẹ, Tiểu Mi đang ở nhà ông bà ngoại, hay chúng ta đến đấy ăn cơm luôn đi, con nhớ món hoành thánh của bà quá!”

Trương Lệ bó tay với anh nên đành nói: “Ừ, đi thì đi, đợi mẹ thu dọn một lát đã”.

Nửa tiếng sau, Ngô Bình đã lái xe đến nhà ông bà ngoại. Anh biết ông ngoại thích các món đồ xâu chuỗi nên đã mua cho ông một chiếc vòng bằng gỗ trầm.

Ông ngoại của Ngô Bình đã bảy mươi tuổi nhưng vẫn rất khoẻ mạnh, ông thích tập thái cực quyền. Trông thấy món quà mà cháu mình mang tới, ông rất vui rồi còn kéo anh vào uống rượu với ông.

Ông bà ngoại anh chỉ có một người con là mẹ anh nên ông ta rất cưng chiều Ngô Bình. Chi phí lúc anh đi học hầu như đều do ông chu cấp, từ nhỏ đến lớn, gần như là anh ở với ông bà.

Ngô Bình cũng có ông bà nội, nhưng rất ít khi qua lại. Vào các dịp lễ tết, cũng chỉ có một mình bố anh về quê, hơn nữa lần nào từ đó về nhà, ông cũng nổi giận.

Sau này, khi bố anh qua đời, Ngô Bình thì ngồi tù, nhưng họ hàng không ai đến cả, thậm chí đến một cuộc điện thoại cũng không có, điều này khiến Ngô Bình cảm thấy thất vọng.

Đến chiều, Ngô Mi tan học về nhà, cả nhà ngồi quây quần bên mâm cơm vui vẻ.

Ngô Bình uống một chút rượu, anh trò chuyện với ông một lát, sau đó ông chợt nhớ ra chuyện gì đó rồi chạy vào phòng sách lấy một bức thư đã cũ ra, nói: “Tiểu Bình, lần trước cháu hỏi ông về lai lịch của miếng ngọc bội, ông tìm được rồi này, cháu xem đi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play