Chương 797
Ảnh liền quỳ xuống: “Xin cậu chủ dạy bảo!”
Ngô Bình liền phất tay: “Đứng dậy đi, tôi có thể dạy anh”.
Ảnh rất mừng, lạy Ngô Bình một lần nữa mới đứng lên.
Ngô Bình nói: “Có cơ hội tôi sẽ nói kỹ với anh”.
“Vâng”. Tuy Ảnh kích động nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, liền hóa thành làn khói đen rồi quay về cơ thể con mèo.
Lúc này Ngô Bình nhớ ra một chuyện, liền nói với Lý Vân Đẩu: “Ông nội, cách đây không lâu Lý Thế Vinh đã đến thành phố Vân Đỉnh của tỉnh K, cậu ta muốn đầu tư một dự án”.
Sau đó anh liền kể chuyện Trần Tử Du đã rút những thành phần có thể chữa bệnh viêm gan ra.
Sau khi biết đây là một dự án với số vốn đầu tư một nghìn tỷ, Lý Vân Đẩu cũng kinh ngạc, nói: “Tiểu Bình, Trần Tử Du bằng lòng hợp tác với cháu sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Vâng thưa ông, cháu và nhà họ Đường đã mua đứt thuốc mới rồi. Vốn cháu định lấy 15% cổ phần đưa cho Lý Thế Vinh, sau đó đưa cho bên nhà nước một phần. Nhưng bây giờ cháu với ông đã nhận nhau rồi thì không thể để người ngoài được lợi”.
Lý Vân Đẩu cười nói: “Cháu ông giỏi quá, còn xuất sắc hơn cả ông năm đó nữa”.
Sau đó ông hỏi: “Bây giờ trong tay cháu đang có bao nhiêu cổ phần?”
Ngô Bình nói: “25% cổ phần ạ, mỗi cổ phần một trăm nghìn, ước tính khoảng hai triệu năm trăm nghìn”.
Lý Vân Đẩu cười nói: “Được, ông sẽ mua 25% cổ phần của cháu, mỗi cổ phần ông tính giá hai trăm nghìn tệ. 25 tỷ thừa ra là món quà gặp mặt ông tặng cho cháu”.
Ngô Bình thì lại không quan tâm đến giá tiền, anh nói: “Ông nội, cháu không thiếu tiền. Giờ cháu đang có ba mươi tỷ tiền mặt, còn có chục tỷ tiền cho vay và mấy chục tỷ tiền đầu tư”.
Lý Vân Đẩu rất kinh ngạc, ông không thể ngờ cháu trai của mình là một tỷ phú có tài sản trăm tỷ! Phải biết là số tài sản của một tỷ phú hàng đầu Vân Đông như ông cũng chỉ có mấy trăm tỷ mà thôi, mà mấy trăm tỷ này ông phải phấn đấu cả nửa thập kỷ, trải qua biết bao nhiêu khó khăn mới có được.
“Ha ha, không hổ là cháu trai của Lý Vân Đẩu này!”, Lý Vân Đẩu vô cùng vui mừng, liền cười lớn.
Ông suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thế này cũng tốt, sau này ông sẽ dốc toàn lực giúp cháu phát triển!”
Ngô Bình lắc đầu, nói: “Ông nội, cháu là người tu hành, cháu không chú trọng vào việc làm ăn. Nhưng sau này quả thật cháu sẽ cần rất nhiều tiền”.
Anh biết rõ sau khi trở thành nhân tiên, địa tiên, việc tu hành sẽ vô cùng đốt tiền, không thể không có tiền. Người xưa nói luyện võ cần có tiền cũng không hề sai.
Lý Vân Đẩu nói: “Tiền không thành vấn đề, sau này cháu cần tiền thì cứ nói với ông!”
Ngô Bình cười nói: “Vâng ạ!”
Hai ông cháu trò chuyện thêm một lúc rồi quay về sảnh tầng một, tiếp tục tham gia buổi tiệc.
Ngô Bình vừa xuống là những cô thiên kim tiểu thư đã như ong mật thấy hoa mà nhao nhao vây anh lại, mùi hương ngào ngạt ập tới khiến Ngô Bình không thể chống trả được.
Trần Hiểu Đồng đứng cạnh đó thấy mà bực mình, thầm nghĩ đám phụ nữ này đúng là không biết xấu hổ, chưa thấy đàn ông bao giờ à? Sao lại cứ bu vào người anh Ngô thế?
Đột nhiên một đám đàn ông xông ra cửa khiến Ngô Bình chú ý. Anh thấy một cô gái khoảng 20 tuổi vô cùng xinh đẹp mặc lễ phục màu đỏ chầm chậm đi vào, trông vô cùng quyến rũ, từng cử chỉ đều hấp dẫn vô cùng, cô ấy được một đám đàn ông vây quanh.
“Tiểu Mai, anh ra tận nước ngoài để đặt làm chiếc vòng cổ này đấy, em có thích không?”