Chương 796
Ngô Bình tò mò đánh giá Ảnh, đây là lần đầu tiên anh gặp quỷ tiên. Thực lực của quỷ tiên có thể sánh ngang với địa tiên, nhưng số lượng ít hơn địa tiên rất nhiều, vì quỷ tiên do âm linh luyện thành.
Ảnh cũng đánh giá Ngô Bình. Thực ra hắn cũng rất kinh ngạc, vì trên thế giới có khá ít người biết đến quỷ tiên, Ngô Bình không chỉ biết mà vừa nhìn hắn đã nhận ra, điều này khiến hắn không khỏi kinh ngạc.
Sau khi nhìn một lát, Ngô Bình cười nói: “Tôi biết rồi, anh đi theo ông nội tôi để tránh tai nạn!”
Quỷ tiên tu hành rất khó khăn, cứ một trăm năm sẽ có một kiếp nạn, sơ sảy chút thôi là thần hình đều sẽ bị tiêu diệt. Nhưng nếu có thể ở cạnh người có dương khí cực thịnh, chính khí tràn đầy thì có thể giảm bớt kiếp nạn.
Ảnh lại càng kinh ngạc hơn, hắn gật đầu: “Cậu chủ chỉ nói đúng một nửa. Năm đó tôi đã trải qua ba lần kiếp quỷ tiên, gần như suýt mất mạng, chủ nhân đã mạo hiểm chịu sét đánh để cứu tôi. Kể từ đó tôi liền nhận ông ấy làm chủ nhân. Nhưng đúng như cậu chủ nói, ở cạnh chủ nhân đúng là sẽ giảm bớt kiếp nạn”.
Lý Vân Đẩu cười nói: “Ảnh nói đúng đấy. 20 năm trước, ông đã thầu một rừng cao su lớn ở Nam Dương. Ngày đó vốn trời rất đẹp, nhưng đột nhiên lại có sấm chớp, mưa to như trút nước. Ông tránh mưa trong nhà thì thấy một con mèo đen nấp dưới gốc cây, sấm chớp không ngừng đánh lên người nó. Con mèo đen đó không ngừng kêu, da nó rách toạc. Ông thấy thương quá, con mèo đen như cảm nhận được, nó nhìn thấy ông ngay, liền vội vàng chạy vào trong lòng ông”.
“Ông ôm con mèo đen bị thương nặng thì thấy trên mái nhà lại bị giáng một tia sét, khiến tai ông sắp điếc đến nơi. Từng tia sấm chớp xuất hiện liên tục ở cửa và ngoài cửa sổ, lông tơ toàn thân ông dựng đứng lên”.
“Ông nhớ có một ông già từng nói rằng, một số yêu vật sẽ trốn vào trong nhà, nương tựa loài người để tránh thiên kiếp. Lúc đó ông thấy con mèo đen nhìn ông bằng ánh mắt như của con người vậy, mắt nó ngấn nước, tràn đầy sự cầu xin. Ông mềm lòng liền ôm chặt nó, bảo nó đừng sợ. Thực ra lúc đó ông cũng rất sợ, sợ sấm sẽ đánh trúng mình”.
Ngô Bình vội hỏi: “Ông nội, sau đó thì sao?”
Lý Vân Đẩu cười nói: “Sấp chớp rền vang suốt năm phút, sau đó thì dần biến mất. Mèo đen bị thương rất nặng, nó ngất đi, ông liền giữ nó lại chữa trị cho nó. Hơn một tháng sau, vết thương của mèo đen mới khỏi hẳn”.
Ngô Bình nói: “Mèo đen chính là Ảnh sao? Hoặc nên nói, mèo đen là vật mà Ảnh ký sinh”.
Trong phiến ngọc có ghi chép liên quan, quỷ tiên thường ký sinh trong cơ thể động vật, mượn đó để đi khắp thiên hạ.
Vừa dứt lời, một con mèo đen đã đi ra từ trong góc, nó kêu “meo” rồi nhảy vào lòng Lý Vân Đẩu. Mà không biết từ lúc nào Ảnh đã biến mất.
Lý Vân Đẩu nói: “Đúng vậy, con mèo đen này chính là Ảnh”.
Có một luồng khí đen tỏa ra từ trong mũi con mèo, ngưng tụ thành hình dáng của Ảnh. Hắn nói: “Cậu chủ học thức uyên thâm, Ảnh vô cùng bội phục”.
Ngô Bình nói: “Tôi cũng chỉ vừa hay biết điều này mà thôi. Ảnh, anh đã từng nghe nói đến ba đạo của quỷ tiên chưa?”
Ảnh lắc đầu: “Tôi không biết thưa cậu chủ”.
Ngô Bình nhìn hắn, nói: “Ba đạo của quỷ tiên chính là ba pháp môn có thể khiến quỷ tiên tu thành đạo”.
Người Ảnh run lên: “Cậu chủ, cậu biết cách để quỷ tiên tu thành đạo sao?”
Ngô Bình cười nói: “Đúng vậy, anh có muốn học không?”