Chương 708

Vương Bảo Toàn cũng chưa từng nghe nói đến Ngô Bình, ông ta nhíu mày, nói: “Cậu thuộc bộ phận nào? Tại sao lại ở Vân Đỉnh?”

Ngô Bình nói: “Bí mật quốc gia, ông không có tư cách để biết”.

Vương Bảo Toàn tức điên, nói: “Được, cậu không nói thì tôi tự tra!”

Đối phương cúp máy xong lập tức điều tra Ngô Bình, thế nên tin tức chẳng mấy chốc đã truyền đến tai Triệu Chính Lệnh. Ông ấy là nhân vật tầm cỡ của Bộ Trị an, tin tức vô cùng nhanh nhạy.

Khi nghe thấy có người điều tra Ngô Bình, ông ấy rất tò mò, liền liên lạc với Ngô Bình ngay. Sau khi gọi ông ấy liền hỏi thăm tình hình, sau khi biết được có người bao che tội phạm liền tức giận vô cùng.

“Đám khốn kiếp này! Tiểu Ngô, cậu cứ yên tâm mà giải quyết, tôi sẽ làm hậu thuẫn cho cậu”.

Ngô Bình nói: “Thủ tướng Triệu, chống lưng của người này khiến tôi kinh ngạc, đầu tiên là Sở Trị an, sau đó là Bộ Trị an, tôi thấy cần phải điều tra xem chống lưng thực sự của hắn là ai”.

“Ừ, có lý đấy, tôi cho điều tra ngay”.

Cúp máy xong, anh nói với Hồ Hán Bân: “Tôi đã nói chuyện với thủ tướng Triệu rồi, giờ ông ấy chính là hậu thuẫn cho ông xử lý án, nếu có người nào gọi điện nữa thì ông cứ nói tên ông ấy ra”.

Hồ Hán Bân vô cùng chấn động, thầm kinh ngạc vô cùng! Đội trưởng Ngô còn quen biết cả thủ tướng Triệu, người này có thế lực mạnh cỡ nào chứ! Ông ta vội vàng đứng nghiêm: “Rõ!”

Ngô Bình không có thời gian để lãng phí ở đây, anh gọi Hoàng Tử Cường đi ra khỏi Cục Trị an.

Xe đã bị đập nát be bét, không thể nào lái được nữa, Hồ Hán Bân liền nhường xe của ông ta để Hoàng Tử Cường lái, còn đưa họ ra tận cổng.

Hoàng Tử Cường lái được một đoạn thì bị tắc đường, xe lúc dừng lúc đi. Ngô Bình liền mở cửa kính nhìn ra bên ngoài. Trong mười phút tắc đường này, anh phát hiện trong đám người bên trái quảng trường có một bóng dáng quen thuộc.

Anh sững ra rồi bảo Hoàng Tử Cường lái xe qua đó, sau đó xuống xe đuổi theo đối phương.

Đó là một cô gái mặc áo hoodie vàng nhạt, khoảng 21, 22 tuổi, da trắng nõn, rất xinh đẹp, đôi chân dài miên man, xinh đẹp không kém gì Bạch Băng.

“Tô Phi!”, anh gọi lớn.

Tô Khi là bạn ở trường số 2 của anh, là một trong ba hoa khôi của trường cùng với Hà Hân Di và Liễu Khinh Mi. Nhiều năm không gặp, cô ấy còn xinh đẹp hơn cả hồi trước.

Thấy Ngô Bình, Tô Phi sững ra. Cô ấy còn không nhớ Ngô Bình, chỉ lễ phép gật đầu: “Xin chào, anh là ai?”

Ngô Bình cười nói: “Tôi là Ngô Bình lớp bên cạnh, có lẽ cậu không còn nhớ nữa”.

“Ồ, hóa ra là bạn học Ngô, xin chào”, cô ấy cười chào hỏi.

Tuy Tô Phi học ở trường số 2 nhưng nhà cô ấy ở thành phố Vân Đỉnh.

Ngô Bình nói: “Tô Phi, cậu làm việc ở thành phố Vân Đỉnh sao?”

“À, không phải đâu, tôi làm việc ở Hải Thành. Hôm nay là cuối tuần, tôi về thăm nhà”.

“Hải Thành rất tốt”, Ngô Bình nói: “Có tiện trao đổi số điện thoại không?”

Tô Phi gật đầu, liền lấy điện thoại ra trao đổi số điện thoại, mà lúc Ngô Bình đang lưu số cô ấy, cô ấy chợt cắn răng, nói: “Ngô Bình, cậu có thể giúp tôi một chuyện không?”

Ngô Bình cười nói: “Không vấn đề, cậu nói đi”.

Tô Phi chỉ vào phố đi bộ cách đó không xa, nói: “Tôi mời cậu uống trà sữa, vừa uống vừa nói”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play