Chương 707

Hồ Hán Bân nhìn xung quanh rồi khẽ giọng nói: “Thưa cậu Ngô, người đó là Sở phó Dư của Sở Trị an”.

Ngô Bình híp mắt: “Người đó là chống lưng của Ma Đô sao?”

Hồ Hán Bân cười khổ: “Tất nhiên không chỉ có người đó, Ma Đô còn có quan hệ rất tốt với nhà họ Chương. Chính nhà họ Chương đã giới thiệu ông Dư cho Ma Đô”.

Nhà họ Chương sao? Ngô Bình cười lạnh: “Thú vị đấy!”

Anh nói với Hồ Hán Bân: “Tôi sẽ ở thành phố Vân Đỉnh vài ngày, ông tự xử lý án này đi, có ai gọi điện thì ông chuyển cho tôi”.

Hồ Hán Bân mừng rỡ, thầm nghĩ cuối cùng cũng có người dám trị Ma Đô, vội nói: “Cậu Ngô yên tâm, tôi sẽ xử lý nghiêm, xử lý ngay!”

Thực ra ông ta đã bất mãn với Ma Đô từ lâu rồi, đã hay gây sự lại còn không coi Cục Trị an ra gì, bây giờ cuối cùng cũng có thể xử lý, thế nên ông ta vô cùng dốc sức.

Trên đường Ma Hiểu Thông đã gọi điện, thế nên chẳng mấy chốc đã có cuộc gọi yêu cầu thả người. Khi thấy chuông điện thoại, Hồ Hán Bân vội nói với Ngô Bình: “Cậu Ngô, là Sở phó Dư”.

Ngô Bình cầm điện thoại lên, trầm giọng hỏi: “Tìm ai?”

Đối phương nói: “Tôi là Dư Đắc Thắng, bảo cục trưởng Hồ của các người nghe máy”.

“Ông ấy không ở đây, có chuyện gì nói với tôi cũng được”, anh nói.

“Cậu là ai?”, Dư Đắc Thắng rất bất mãn, lớn giọng chất vấn.

Ngô Bình nói: “Cảnh giám cấp hai của Bộ Trị an, Ngô Bình, đồng thời tôi còn đảm nhiệm tổng đội trưởng của tổng đội hình sự, có lẽ ông đã từng nghe nói đến tôi”.

Dư Đắc Thắng kinh ngạc, ông ta che điện thoại lại suy nghĩ một lúc, sau đó cười nói: “Xin chào tổng đội trưởng Ngô!”

Dư Đắc Thắng là Cảnh giám cấp ba, thấp hơn Ngô Bình một bậc, vì thế nói chuyện rất khách khí.

Ngô Bình nói: “Người của Ma Đô phạm tội, tôi mong rằng ông có thể quý trọng thanh danh của mình, đừng có để những thế lực đen tối này biến thành chống lưng của chúng”.

Dư Đắc Thắng vội nói: “Không không, tôi gọi điện là mong rằng cục trưởng Hồ có thể xử lý nghiêm minh, đập tan thói hung hăng của chúng, không phải để cầu cạnh gì đâu”.

“Thế sao?”, Ngô Bình cười lạnh: “Mong là ông không nói dối”.

“Không đâu không đâu, tôi nói thật đấy”. Dư Đắc Thắng vừa lau mồ hôi vừa nói. Ông ta đã từng nghe nói về Ngô Bình, không chỉ có quan hệ với nhân vật lớn trên tỉnh mà còn có chống lưng rất lớn, một kẻ như ông ta không thể nào đắc tội được.

Dư Đắc Thắng vừa cúp máy, chưa đầy nửa phút đã có người gọi tới. Ngô Bình nghe máy, bên trong vang lên một giọng nói vô cùng hống hách: “Hồ Hán Bân, có phải ông không muốn ngồi trên cái ghế sở trưởng nữa không?”

Ngô Bình nhíu mày, nói: “Ai đó?”

Đối phương tức giận nói: “Mày là đứa nào? Bảo Hồ Hán Bân nghe máy đi!”

Ngô Bình nói: “Thằng nào đấy? Dám nói với tao như thế à?”

Đối phương thấy Ngô Bình còn hung dữ hơn cả mình thì sững ra, nói: “Tôi là Vương Bảo Toàn, người của Sở giảm sát tại Bộ Trị an”.

Ngô Bình chưa hề nghe nói đến Vương Bảo Toàn, anh nói: “Tôi là Ngô Bình, cảnh giám cấp hai của Bộ Trị an, tìm Hồ Văn Bân có chuyện gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play