“Hạng mục thứ 2 là nghị lực, thiên phú của một người cũng không đủ làm nên sự thành công nếu không có nghị lực. Điểm nghị lực đạt được khoảng 100, điểm cao nhất trong lịch sử cũng là 100”.

“Mục thứ 3 là kiểm tra mệnh vận. Người tu hành không có tư chất thì không được, trong lịch sử có không biết bao nhiêu thiên kiêu đã như ngôi sao chổi loé lên rồi biến mất. Vậy nên mục này cũng rất quan trọng, tổng điểm 100”.

“Mục thứ 4 là tiềm lực của một người. Có vài thiên kiêu trông phi thường nhưng đó là khi tiềm lực đã khai phá ra toàn bộ, đã đạt tới giới hạn. Còn có người dù tư chất không quá tốt nhưng tiềm lực đó chỉ mới khai phá một chút, khi được khai phá toàn bộ thì sẽ trở thành thiên tài có một không hai. Tiềm lực này có điểm cao nhất là 1501”

“Bốn mục có tổng điểm 500, trong lịch sử thì người đạt hạng 50 có tổng điểm là 262; thứ 30 là 399 điểm; thứ 20 được 418; đứng hạng 10 là 437 điểm!”

“Còn hạng 1?”, Ngô Bình hỏi.

Chu Huyền Đan nở nụ cười: “Người đứng hạng 1 chính là Thánh Hoàng đời thứ hai! Ông ấy đạt được tới 489 điểm, vượt xa người đứng hạng hai chỉ có 456 điểm!"

Ngô Bình có chút ngạc nhiên: “Hoá ra vị Thánh Hoàng thứ hai bước ra từ đây!” 

“Đúng vậy, năm đó ông ấy là thiên kiêu đứng đầu, hai mươi đã tiến vào cấp bậc Chúa tể, trở thành Chúa tể của một phương. Trong thời đại kia, ông ấy còn có thể áp chế vài lão già sống dai đương thời”.

Ông dừng một chút rồi nói tiếp: "Học viện Bạch Hổ hiện tại là do Thánh Hoàng thứ hai sáng lập!”

Ngô Bình: “Nhân tộc đang thiếu Thánh Hoàng thì dị tộc đã có bao nhiêu Thánh Hoàng?”

Chu Huyền Đan: “Trong dị tộc, nhân vật có thể sánh vai với Thánh Hoàng cũng không nhiều, trong cả Thánh Cổ Đại Lục cũng chỉ có nhiêu đó người. Thật ra Nhân tộc mới có một vị Chúa tể mới, hiện đã có ba vị Chúa tể, người thì già, người bị thương, không hề có người thừa kết"

Trong lúc đang nói chuyện, Ngô Bình đã đến điện tiến hành cuộc thi học viện.

Chu Huyền Đan dừng trước cửa điện, nói với Ngô Bình: “Cậu Ngô, chúc cậu sẽ vang danh sử sách!”

Ngô Bình đẩy cửa vào, trong điện đã có một ông lão áo xám đứng đợi sẵn, mặt mũi vô cùng hiền từ.

“Chàng trai, hoan nghênh tiến vào cuộc thi của học viện Kim Long, đầu tiên là hạng mục thứ nhất!", ông lão áo xám vung tay, trước mặt Ngô Bình hiện ra một quyển sách.

Ngô Bình nhận lấy, phát hiện bên trong ghi chép vài cách tu hành và những cách minh tưởng. Có thể nhìn ra là một vị thiên tài có suy nghĩ rất đặc biệt.

Ông lão nói: “Cậu có thể học thuộc quyển sách trong hai tiếng thì sẽ đạt được 1001”

Ngô Bình ngồi xếp bằng, tỉ mỉ nghiên cứu, cậu phát hiện những ý tưởng rải rác của người này đã bước đầu hình thành một hệ thống tu hành. Nói cách khác thì cuốn sách này có thể suy diễn ra một công pháp đầy đủ.

Cửu Cung Bát Quái trong cơ thể vận chuyển, đồng thời, vô số tri thức ào ào bay vào trong đầu. Một tiếng sau, trong đầu cậu đã có một bộ công pháp đang bắt đầu được diễn luyện.

Thông qua diễn luyện, cậu phát hiện công pháp này còn vài khiếm khuyết, vì vậy cậu đã cải tiến lại, qua thêm 15 phút, công pháp đã hoàn thiện.

Ông lão áo xám nãy giờ vẫn luôn để ý Ngô Bình, cười hỏi: “Đã thuộc rồi sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Thuộc rồi!” Ông lão gật đầu: “Tốt, giờ trình bày cho ta xem!”

Ngô Bình thi triển ra một bộ quyền pháp, một bộ. kiếm pháp, khi đang thể hiện, quanh người cậu có sấm sét nổ vang, sức mạnh kỳ lạ truyền vào không khí tạo. thành một loại từ trường. Trong trong từ trường này, thực lực và khả năng phản ứng của cậu cũng tăng mạnh, kẻ thù cũng bị ảnh hưởng. Dưới sự ảnh hưởng của từ  trường, kẻ thù chỉ có thể phát huy được 40% thực lực, mà cậu lại có thể đánh ra 150%.

Ông lão vô cùng hài lòng: “Không tệ, nếu không phải chỉ có thể cho 100, ta rất muốn cho cậu luôn 200 điểm! Tiếp theo cậu hãy học tiếp cái này”.

Ngay lúc này, ông ấy lại ném cho Ngô Bình một quyển sách, chữ bên trang sách đều là chữ viết tay, hiện ra sự cổ xưa và kỳ ảo.

Mở sách, hai mắt Ngô Bình sáng lên, không nhịn được mà hỏi: “Đây là một tuyệt học! Tiền bối, thần thông này do ai sáng tạo vậy ạ?”

Ông lão cười nói: “Đây là do Thánh Hoàng tạo ra trong khi cảm thán về đời người. Trong những người từng học nó, chỉ có một người học được, đa phần đều thất bại hoặc chỉ có thể học được phần ngoài hay 3-40%”.

Ngô Bình biết đây không chỉ là cuộc thi mà còn là một cơ hội hiếm có để tăng thực lực, hiện tại cậu cố gắng tìm hiểu hết sức có thể, thời hạn là bốn tiếng đồng hồ.

Cậu cố gắng hết sức, chưa tới hai tiếng là đã hiểu đại khái tuyệt học này.

Quyển sách tuyệt học này tên là Chân Hư Kinh, một khi thi triển thì sẽ phù hợp với quy luật thiên đạo, đa phần chiêu thức đánh ra không có lực sát thương, đây được gọi là Hư lực. Thân xác như tiến vào một chiều không gian khác, không thể đụng vào nhưng cứ cách vài giây, chiêu thức sẽ tự động bộc phát ra lực sát thương đáng sợ.

Khi mới bắt đầu tu luyện, Ngô Bình không hề tìm được bí quyết tu luyện, đặc biệt là giai đoạn Hư lực, đưa cơ thể vào chiều không gian khác, cho tới khi đã trôi qua một tiếng, cậu mới tìm được điểm đột phá. Cậu phát hiện, nếu muốn vào chiều không gian khác thì phải tìm cho được lỗ thủng vũ trụ, mà lỗ thủng nằm trên Thiên Cơ Đồ.

Thiên Cơ Đồ là thứ cậu có được trong động phủ, bên trên có chín điểm thiên cơ, hiện tại cậu phát hiện trong Chân Hư Kinh có che giấu thiên cơ, đối chiếu hai bên, trong đầu cậu xuất hiện Thiên Cơ Đồ, bên trên có những đường cong đang vặn vẹo chuyển động, khi mượn dùng kinh văn này thì cậu nhanh chóng nắm giữ cách che giấu cơ thể, mà sau Hư lực là giai đoạn Súc lực.

Lại qua 15 phút, cơ thể của cậu Ngô Bình dần trở nên trong suốt, sau đó, một quyền được đánh ra, sức mạnh long trời lở đất, không gian chung quanh cũng bị một quyền đánh nát, biến thành một đống hỗn loạn.

Khoảng một tiếng sau, Ngô Bình đã tu luyện xong Chân Hư Kinh, hơi thở trở nên huyền diệu khó lường.

Ông lão vuốt râu mỉm cười: cho cậu 100.”

Không tệ, lần này vẫn

Sau đó ông ấy lại ném cho Ngô Bình một bức tranh, mở bức tranh ra thì thấy bên trên là hình ảnh một thanh niên mặc áo trắng phấp phới, tay trái cầm kiếm, chĩa lên trời xanh.

Ngô Bình nhìn thoáng qua, cảm thấy bức hoạ này không đơn giản, bên trong có ẩn chứa sự huyền diệu.

Ông lão: “Bức tranh này do Thánh Hoàng vẽ lúc tuổi già, bên trong có chứa vài tư tưởng của ông, mỗi khi có người nghiên cứu bức tranh, mỗi người sẽ học được. những thứ khác nhau. Dù cậu học được gì từ đây, ta vẫn cho cậu 100 điểm, lần này học không bị hạn chế thời gian”.

Nhận ra mức độ khó khăn của bức tranh cực cao, Ngô Bình đặt nó trước mặt, nhìn chằm chằm, bắt đầu nghiền ngẫm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play