Ngô Bình hỏi một vấn đề cậu tương đối quan tâm: “Học viện Kim Long sẽ cung cấp tài nguyên tu hành cho. các học sinh sao?”

chu Huyền Đan cười nói: “Đương nhiên. Ở trong học viện, chỉ cần cậu đủ ưu tú, muốn có được bao nhiêu tài nguyên thì có bấy nhiêu tài nguyên”.

Trong lúc hai người đang nói chuyện phiếm, một ông già mũm mĩm với bộ râu trắng bước vào, vóc dáng của ông ấy không cao, mặc một bộ áo bào rộng màu trắng, trên mặt nở nụ cười.

Ông ấy vừa bước vào, đã giữ chặt tay Ngô Bình, coi Ngô Bình như báu vật, nói: “Nhóc con, không tồi nha, đã rất nhiều năm rồi chưa có người có điểm tuyệt đối. Ta ngẫm lại, người có điểm tuyệt đối cuối cùng là học sinh của Học viện Bạch Hổ. Hừ, nhóm lão già kia kiêu ngạo không thôi, cứ vài hôm lại đến khoe khoang với ta. Hiện tại tốt rồi, Kim Long Học viện bây giờ cũng có người đạt được điểm tuyệt đối!”

Ông ấy dùng sức võ vỗ bả vai Ngô Bình, Ngô Bình cảm nhận được một luồng sức mạnh cực lớn áp xuống, khiến cơ thể của cậu không khỏi cúi thấp xuống.

Chu Huyền Đan vội vàng cúi đầu: “Viện trưởng!”

Sau đó, ông giới thiệu với Ngô Bình: “Cậu Ngô, vị này chính là viện trưởng của Học viện Kim Long, Trần Hoài Long. Viện trưởng Trần đã điều hành Học viện Kim Long tám trăm năm, thành tựu bây giờ có lợi ích đến mấy ngàn năm...”

Trần Hoài Long cắt ngang lời ông nói, ông ấy nắm tay Ngô Bình không chịu buông, cười ha ha, hỏi: “Cậu là Ngô Bình, ừm, tên không tồi, năm nay bao lớn rồi?”

“Mười tám tuổi”. Ngô Bình trả lời.

Trần Hoài Long càng ngày càng cười tươi, liên tục nói được, bắt đầu hỏi thăm về xuất thân, lai lịch của Ngô Bình. Ngô Bình chỉ nói mình đến từ thành Mộng Hoa.

“Thành Mộng Hoa, ta biết, nơi đó có một vị Nhân Vương mới ra đời, Mộng Phi Hùng”. Viện trưởng nói: “Tiểu Ngô à, cậu mới đến học viện của bọn ta, dựa theo quy củ, cần phải tiến hành thi. Nhưng mà cậu yên tâm, chỉ cần cậu thi thật tốt, có thể vào trong top một trăm thì có thể có thưởng!” 

Vừa nghe nói còn có thưởng, hai mắt Ngô Bình sáng lên: “Viện trưởng, khen thưởng cái gì?”

Trần Hoài Long cười “ha ha”: “Còn phải xem thứ hạng của cậu. Trong lịch sử, khen thưởng trong top năm mươi khác với khen thưởng trong top ba mươi”.

Chu Huyền Đan nói: “Cậu Ngô là người được điểm tuyệt đối, nhất định có thể lưu danh sử sách”.

Trần Hoài Long: “Khó mà nói được. Dẫu sao thi của học viện có khác biệt rất lớn so với ba bài thi kia, giới hạn cũng cao hơn nhiều”.

Ngữ khí của ông ấy vừa thay đổi: “Thế nhưng, lão phu vẫn rất xem trọng Tiểu Ngô cậu. Đệ tử của Học viện Bạch Hổ hình như cũng chỉ có mười chín tuổi, cậu cần phải nỗ lực một chút mới có thể đánh bại được cô ấy”.

Ngô Bình: “Vâng, học sinh nhất định sẽ nỗ lực”.

Trần Hoài Long: “Được rồi. Tiểu Chu, ông dẫn cậu ấy đi tham gia thi đi, thi xong thì quay lại nơi này”.

Chu Huyền Đan đưa Ngô Bình đến điểm thị, trên đường đi ông cười nói: “Viện trưởng nhất định sẽ phái người mời viện trưởng của Học viện Bạch Hổ đến”.

Ngô Bình khó hiểu: “Vì sao lại mời vào lúc này?” Chu Huyền Đan nói: “Viện trưởng rất coi trọng cậu, ông ấy cho rằng thành tích thi của cậu nhất định sẽ vô cùng cao nên cũng có cơ hội vượt qua vị kia ở Học viện Bạch Hổ”.

Ngô Bình: “Viện trưởng nói thành tích lịch sử, là lịch sử của Học viện Kim Long sao?”

Chu Huyền Đan gật đầu: “Không sai. Nhưng cho dù là xếp hạng của Học viện Kim Long trong lịch sử hay là xếp hạng của Học viện Bạch Hổ trong lịch sử đều có thứ hạng không chênh nhau lắm”.

“Thành tích của vị đạt điểm tối đa của Học viện Bạch Hổ trong lịch sử là bao nhiêu?”, Ngô Bình hỏi.

“Hạng năm mươi mốt. Tuy rằng không thể đi vào top ba mươi, nhưng thành tích như thế đã là vô cùng kinh người. Dẫu sao từ khi thành lập Học viện đến nay, đã được mấy vạn năm. Đừng nói là hạng năm mươi mốt, có thể vào được trong top một ngàn đã được gọi là Tuyệt Thế Thiên Kiêu”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play