Ngô Bình cảm thấy rất kinh ngạc, cậu đánh giá Lý thần toán, cười hỏi: “Ông nói là ông ở nơi này chờ tôi ba mươi năm?”

Lý thần toán nhẹ nhàng gật đầu, cười nói: “Lão hủ đã chuyển một thân tu vi thành sức mạnh để bói toán, chính vì chờ công tử đến”.

Ngô Bình càng cảm thấy kỳ quái: “Vì sao ông phải chờ tôi đến?”

Lý thần toán cười “ha ha”, nói: “Nơi này không tiện nói chuyện. Công tử, đối diện có một quán trà mới mở, chúng ta đi lên trên quán trà uống trà rồi nói chuyện”.

Ngô Bình gật đầu, đi cùng với Mộ Dung Băng, Tử Họa đến quán trà của Lý thần toán.

'Trên tầng cao nhất của quán trà, có một phòng rất lớn, phong cảnh của nơi này cực đẹp, nhưng không bao giờ mở cửa cho công chúng tham quan. Bên trong, cũng đã được quét tước đến không còn một hạt bụi, trên vách tường đều treo những bức tranh của các danh họa nổi tiếng đương thời, đồ dùng trong nhà đều là đồ mà người bình thường không thể nào mua được.

Mời Ngô Bình ngồi xuống, Lý thần toán ngồi ở đối ời nói: “Công tử, hơn ba mươi năm trước, tôi dự cảm mình sẽ gặp phải một trận tai kiếp, hơn nữa tôi sẽ chết trong trận tai kiếp đó. Những năm sau đó, tôi vẫn luôn tìm cách để phá giải. Cuối cùng, tôi học được một bí pháp thần kỳ, có thể chuyển pháp lực thành pháp lực. bói toán. Vì thế, tôi không chút do dự, lấy bí pháp có được năng lực bói toán. Nhưng cũng bởi như thế mà tôi đã biến thành phàm nhân”.

“Cho nên, ông bói ra tôi sẽ xuất hiện sao?”

Lý thần toán gật đầu: “Đúng vậy. Tuy tôi tính ra công tử là người có thể giải cứu tôi, nhưng không biết khi nào công tử xuất hiện. Vì thế, tôi đã lập một sạp bói toán ở đây, chờ đã ba mươi năm!”

Ngô Bình suy tư một lát, nói: “Tôi làm gì mới có thể giúp được cho ông?”

Lý thần toán cười nói: “Tôi chỉ cần lưu lại bên người công tử, là có thể bình an vượt qua kiếp nạn này”.

Nói xong, ông ta đứng dậy bái lễ với Ngô Bình: “Lý 'Thần Cương, mong công tử thu lưu!”

Ngô Bình dìu ông ta lên, nói: như thế”.

Lý tiền bối không cần

Lý Thần Cương: “Công tử, sau này Lý Thần Cương sẽ là người hầu bên người của công tử, công tử gọi ta là lão Lý là được”.

Ngô Bình cười: “Được rồi, vậy gọi là lão Lý đi”. Mộ Dung Băng và Tử Họa đều cảm thấy ngạc nhiên, Mộ Dung Băng hỏi: “Lý tiền bối, vậy bây giờ ông có thể khôi phục tu vi không?”

Lý Thần Cương cười nói: “Lão phu muốn bảo hộ công tử, đương nhiên phải khôi phục tu vi mới được”.

Dứt lời, ông ta nhắm mắt lại, khí tức vận chuyển trong cơ thể, một cổ khí tức huyền diệu thâm sâu không lường được tỏa ra. Sau đó, khuôn mặt của Lý Thần Cương thay đổi, hóa thành một người mười mấy hai mươi tuổi, một người đàn ông dáng vẻ anh tuấn.

Ngô Bình có thể cảm giác được, tu vi của Lý Thần Cương không ngừng tăng lên, bí cảnh, thân thông cảnh, đạo cảnh, đạo cảnh tam trọng, đạo cảnh lục trọng, cuối cùng dừng ở đạo cảnh cửu trọng!

Lý Thần Cương cười nói: “Công tử, ta còn sót lại một ít năng lực bói toán của trước kia”.

Ngô Bình: “Cho nên cảnh giới lúc trước của ông đã đến đạo cảnh thập trọng”.

Lý Thần Cương gật đầu: “Đúng thế công tử. Tôi đã vào được cảnh giới Hỗn Độn, đã có thể dự cảm được. hung hiểm”.

Ngô Bình: “Xem ra tai kiếp của ông chính là đột phá!”

Lý Thần Cương: “Bước này, tôi nhất định phải đi. Đến lúc đó chỉ có công tử mới có thể giúp được cho lão thôi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play