Ngô Thanh Phong cười ha ha: “Thật ra cũng không có việc gì, từng người trong đây đều phụ trách nhiệm vụ của mình. Sư đệ chỉ cần mỗi năm triệu tập mọi người đến họp và quyết định là được. Bình thường thì sư đệ hoàn toàn không cần phải nhọc lòng chuyện trong cung”.

Vừa nghe như vậy, Ngô Bình mới yên tâm, nói: “Nếu các vị sư huynh đã nâng đỡ thì tiểu đệ từ chối sẽ là bất kính”.

Mọi người vô cùng vui mừng, lần lượt tiến lên bái kiến: “Tham kiến cung chủ!”

Trở thành cung chủ là chuyện đại sự, Ngô Thanh Phong đề nghị chọn ngày cử hành lễ nhậm chức, đến lúc đó Chí Tôn Kiếm Đường, các Kiếm Tôn đều sẽ có mặt để chúc mừng.

Từ trong đám người có một hậu bối đi ra, cậu ấy là niềm tự hào trong thế hệ trẻ, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi Ngô Bình. Lúc này cậu ấy tìm được cơ hội, vội vàng tiến lên dập đầu, nói: “Cung chủ, đệ tử Trương Kinh, đã khổ tu Loạn Kiếm Quyết, nhưng gần đây đã xảy ra vấn đề, tu vi trì trệ không tiến, cầu xin cung chủ chỉ điểm!”

Ngô Bình có thể trở thành người được chọn, trí tuệ của cậu hiển nhiên vượt xa người thường, chuyện này Trương Kinh cũng không có cách nào khác ngoài việc đi xin Ngô Bình chỉ giáo.

Ngô Bình nói: “Loạn Quyết Kiếm sao?”. Cậu ấy nhớ rõ, truyền thừa của Vô Lượng Kiếm Tôn có một bộ công pháp, đúng là Loạn Kiếm Quyết. Loạn Kiếm Quyết không được xem là công pháp lợi hại nhất của Kiếm Tôn Vô Lượng, nhưng uy lực cũng to lớn tương đương, rất khó tu luyện.

Cậu ấy nói: “Cậu thi triển ra xem, để tôi nhìn”.

Sau đó Trương Kinh thi triển kiếm thức, trường kiếm run lên, mấy trăm đường ánh kiếm vô cùng hỗn loạn xuất hiện, loạn như ma, chém về phần đất trống phía trước.

Có thể thấy, Trương Kinh thật sự rất nỗ lực, có thể phát ra trăm đường kiếm quang ngay lập tức, không có bản lĩnh mười năm, thì không thể thực hiện được.

Ngô Bình lại lắc đầu: “Cái loạn của Loạn Quyết Kiếm không phải là khiến cho chính mình hỗn loạn, mà là khiến cho kẻ địch cảm thấy hỗn loạn, do đó không có cách nào chuẩn bị tinh thần để phòng ngự. Nhưng cậu xem cậu, không khiến cho kẻ địch cảm thấy loạn, mà là kiếm pháp của bản thân hỗn loạn trước”.

Nói xong, cậu tiếp nhận bảo kiếm của đối phương, kiếm vung lên, có 3000 đường kiếm quang sắc bén bay ra, cũng hỗn loạn như ma, nhưng trong hỗn loạn lại có một trật tự nào đó, kiếm quang cùng với trật tự ẩn trong hỗn loạn, hình thành một sát trận bí ẩn!

Trương Kinh mở to hai mắt nhìn, lẩm bẩm nói: “Loạn Kiếm Quyết hóa ra lại mạnh như thết”

Ngô Bình đưa kiếm lại cho cậu ấy, nói: “Trở về học cho thật tốt”.

"Cảm tạ cung chủ!", Trương Kinh bái tạ. Trò chuyện với mọi người một lúc thì Ngô Bình lập tức cáo từ.

Về lại Tử Long Phong, Ngô Bình hỏi thu sinh: “Long Uyên Các kia có phải muốn đi lúc nào cũng được hay không?”

Thu Sinh nói: “Công tử, mỗi năm Long Uyên Các chỉ mở một tháng, nếu muốn đi thì phải đợi một khoảng thời gian”.

Ngô Bình: “Ừ, vậy không cần đợi nữa, mấy ngày nữa tôi sẽ về”. 

Lúc này, cậu đang nghĩ đến vị Lý thần toán kia, một phàm nhân thế mà lại có thể xem bói chuẩn đến như thế, cậu vẫn luôn muốn đi bái phỏng.

Vì thế, cậu đưa theo Tử Họa, lại gọi Mộ Dung Băng đến, ba người cùng đi đến hướng thành Tử Quy.

Thành Tử Quy cũng không tính là lớn, nhưng danh khí lại không nhỏ, bởi vì có không ít danh nhân, cũng có hai vị Kiếm Tôn xuất thân từ nơi này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play