Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi cô ta: “Vũ Sương,

cái gì vô sỉ?”

Nhan Vũ Sương cúi đầu, n bây giờ là miếng bánh thơm, tất cả thế lực Chí Tôn Kiếm Đường đều sẽ cố gắng lôi kéo!”

Ngô Bình ngạc nhiên: “Ý cô nói, nhà Mộ Dung làm như vậy là vì muốn mượn sức tôi sao?”

Nhan Vũ Sương thở dài: “Mấy ngày trước, Mộ Dung Băng đột nhiên vào thượng viện. Cô ta là đệ tử tinh anh, bình thường thì không thể vào được thượng viện. Cô ta làm như vậy, tất nhiên là đã chuẩn bị trước, đợi anh chui đầu vào thôi”.

Ngô Bình bất giác bật cười: “Tôi thì có gì để lôi kéo chứ?”

Nhan Vũ Sương vừa nhìn đã nhìn thấy kế sách của nhà Mộ Dung, cô ta nói: “Bọn họ đã tính toán anh nhất định sẽ tìm đến bọn họ đòi người, đến lúc đó nhà Mộ Dung sẽ thuận nước đẩy thuyền, để Mộ Dung Băng tiếp xúc với cậu Ngô. Cứ vậy, chẳng phải cô ta sẽ có cơ hội tiếp cận với anh rồi sao?”

Ngô Bình xoa mũi: “Tôi đáng đến vậy sao?”

Nhan Vũ Sương cười khổ: “Đừng nói là Mộ Dung Băng, ngay cả rất nhiều cô gái trẻ chưa gả đều động lòng cả đấy”.

Ngô Bình ho khan một tiếng, nói: “Nếu nhà Mộ Dung cũng không có ác ý thì chuyện này cũng dễ giải quyết”.

Nhan Vũ Sương lại nói: “Cậu Ngô, bảy thế gia lớn chắc chắn sẽ tự tung ra các chiêu khác nhau để kéo anh về phe. Tuy tôi không hiểu quyền mưu, nhưng cũng biết trong bảy thế gia lớn này, anh chỉ cần quan tâm đến hai nhà trong đớ”.

Ngô Bình: “Ồ, hai nhà nào?”

Nhan Vũ Sương lại nói một lượt, cô ta nói cho Ngô Bình, trong bảy thế gia lớn chỉ có nhà họ Lôi và nhà họ Trương mới là gia tộc thật sự nắm gia mạch máu Chí 'Tôn Kiếm Đường. Đương nhiên, ngoài nhà họ Lôi và nhà họ Trương, còn có Vô Lượng Kiếm Cung, đồ tôn đồ tư của Vô Lượng Kiếm Tôn tuy rải rác, khả năng tập trung lại cũng kém một chút nhưng thực lực tổng thể lại là mạnh nhất. Ví dụ như, những người duy trì nhà họ Tư cũng chỉ có một phần nhỏ trong nhóm người này, nhưng vẫn đưa được nhà họ Tư vào trong bảy thế gia lớn.

Ngô Bình: “Tôi nghe nói Chí Tôn Kiếm Đường nắm giữ tài nguyên của Vạn Kiếm Tiên Giới nhiều nhất, những †ài nguyên này được phân chia thế nào?”

Nhan Vũ Sương: “Bên dưới bảy thế gia lớn và Vô Lượng Kiếm Cung, hoặc ít hoặc nhiều đều kiểm soát một vài tông môn giáo phái, những thế lực này lấy được tài nguyên thì đều phải giao lại một phần lớn cho bọn họ”.

Nói đến đây cô ta bỗng cười nói: “Đương nhiên, tài nguyên nhiều nhất vẫn thuộc về toàn bộ Chí Tôn Kiếm Đường. Ví dụ như cậu Ngô hiện tại là tỉnh anh cấp ba, tài  nguyên lấy được xem như cũng khá nhiều”.

Bước tiếp theo, Ngô Bình chuẩn bị tiến đến đệ tử †ruyền thừa, vì thế lại hỏi: “Đệ tử truyền thừa có thể lấy được bao nhiêu tài nguyên?”

Nhan Vũ Sương nói: “Tài nguyên mà Vạn Kiếm Tiên Giới cho đệ tử tinh anh cũng giống nhau là đều dùng Tiền đại đạo. Nếu là đệ tử truyền thừa thì sẽ dùng “khố phiếu”.

“Khố phiếu là gì?”, Ngô Bình chưa từng nghe đến bao. giờ, vội hỏi.

Nhan Vũ Sương cười nói: “Những món bảo vật quý giá của thập đại Tiên Giới đều cất giữ trong “tiên khổ”. Tiên khố tích lũy qua vô số năm, đồ vật bên trong nhiều không kể xiết, hơn nữa có không ít những món dị bảo. quý hiếm! Nhưng, đồ đạc trong tiên khố không thể dùng tiền mua được, chỉ có thể dùng khố phiếu để đổi. Trong thập đại Tiên Giới, các thế lực có tư cách lấy được khố phiếu rất ít, tổng cộng cũng chỉ có mười mấy nhà”.

Ngô Bình bỗng nhớ đến Thái Hoàng Giáo, Thái Hoàng Giáo dường như không có tư cách giành được. khố phiếu!

Vì thế cậu lại hỏi: “Một tấm khố phiếu có thể đổi được bao nhiêu món đồ?”

Nhan Vũ Sương cười nói: “Nghe nói khố phiếu có nhiều mệnh giá khác nhau, nhưng phát cho đệ tử thì đều là mệnh giá một nghìn. Có người từng tính thử, một khố phiếu mệnh giá một nghìn, sức mua cũng tương đương với bốn triệu tám trăm nghìn Tiền đại đạo”.

Ngô Bình cười nói: “Nói vậy, một khố phiếu tương đương với bốn triệu tám trăm nghìn tiền đại đạo”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play