Người đàn ông hạ giọng hỏi: “Cô ở đây xếp hàng bao. lâu rồi?”

Người phụ nữ nói: “Đã ba ngày rồi, nghe nói còn hơn ba nghìn số thứ tự nữa. Tôi cũng hiểu được, vì dù gì thì cũng có quá nhiều người cần được giúp đỡ, chúng tôi đến trễ thì chỉ có thể xếp hàng thị

Người đàn ông: “Nhưng nếu như cô có người quen thì sẽ không cần phải xếp hàng nữa, có thể làm phẫu thuật trong vòng một tuần. Bệnh của con cô không nhẹ đâu, trị càng sớm càng tốt”.

Người phụ nữ liền hỏi: “Vậy anh có quen ai không?”

Người đàn ông nhìn ngang nhìn dọc rồi nói lí nhí: “Bạn tôi ở trong đó, trường hợp của cô chỉ cần nộp tám mươi nghìn tệ thì đảm bảo trong vòng một tuần sẽ được điều trị”.

Người phụ nữ vô cùng ngạc nhiên nhưng đồng thời cũng rất khó xử: “Anh à, con tôi bị bệnh nên từ lâu nhà †ôi đã không còn tiền nữa rồi”.

Người đàn ông nói: “Cô em à, đã là ung thư thì có ai không phải tiêu mấy trăm tệ đâu, thậm chí có khi còn trên cả triệu, hơn nữa, còn chưa chắc có thể trị khỏi. Bây giờ nộp tám mươi nghìn tệ, sau đó thì không cần phải nộp thêm tiền điều trị gì nữa, vậy là cô đã lời to rồi”.

Người phụ nữ suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh à, tôi nghĩ nếu trung tâm điều trị đã miễn phí thì nên là một cơ quan có nguyên tắc và có lương tâm”. 

Người đàn ông trừng mắt: “Cô em, cô tưởng tôi là lừa đảo sao? Vậy thế này được không, tôi giúp cô lấy được số nhỏ hơn, chừng nào lấy được rồi cô đưa tiền cho tôi”.

Ngô Bình liền bước qua, cười, nói: “Tôi là cậu của bé, để tôi đưa tám mươi nghìn tệ”.

Người đàn ông mỉm cười: “Vẫn là cậu thương cháu, người anh em hãy đi theo tôi”.

Người phụ nữ ngây ra, cô ấy muốn hỏi gì đó nhưng Ngô Bình dùng ánh mắt ra dấu, không cho nói.

Thế là người đàn ông đưa Ngô Bình đến văn phòng ở phía sau, có một cô gái mập đang ngồi bên trong, có vẻ như ít nhất cũng hơn tám mươi ký, không cao lắm, như một quả bóng tròn.

Cô gái nhai kẹo cao su, nói với vẻ lười nhác: “Nộp. tám mươi nghìn tệ thì nhập viện trong vòng một tuần, một trăm hai mươi nghìn tệ thì nhập viện trong vòng ba ngày, hai trăm nghìn thì nhập viện ngay trong ngày, anh muốn loại nào?”

Ngô Bình nói: “Số nhập viện ngay trong ngày”.

Người phụ nữ đưa cho Ngô Bình một mảnh giấy, nói: “Chuyển tiền đi”.

Ngô Bình liếc sơ, nhận ra đấy là tài khoản cá nhân nên hỏi: “Các người không lừa tôi đấy chứ? Ngộ nhỡ tôi chuyển tiền nhưng các người không đưa số cho tôi thì sao?”

Cô gái trừng mắt: “Nói gì thế? Tôi là nhân viên chính thức của bệnh viện đó”.

Ngô Bình: “Vậy cho tôi xem thẻ nhân viên của cô đi”.

Cô gái lấy thẻ từ trong túi ra, nói: “Nhìn thấy chưa? Tôi là hộ lý ở đây, quản lý của trung tâm là bác cả của tôi”. Ngô Bình liếc nhìn rồi chuyển ngay hai trăm nghìn.

Cô gái đưa cho cậu một mẩu giấy màu hồng, bên trên viết “005” rồi nói: “Đến thẳng cửa sổ làm thủ tục nhập viện đi”.

Ngô Bình nhận lấy mẩu giấy, nhanh chân quay lại chỗ cô bé đó, đưa mẩu giấy cho người phụ nữ, nói: “Chị, đi làm thủ tục nhập viện đi”.

“Chuyện này..". Người phụ nữ vô cùng bất ngờ, sau đó định quỳ xuống cảm ơn Ngô Bình.

Ngô Bình đỡ cô ta: “Chị, đi làm thủ tục nhập viện trước đi, có chuyện gì thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, đây là số điện thoại của tôi”.

Cậu để lại số điện thoại rồi bỏ đi. Người phụ nữ dắt theo con gái đi làm thủ tục nhập

viện, mẩu giấy nhỏ xíu mà lại rất có tác dụng, bác sĩ làm thủ tục nhập viện nhìn thấy thì liền giúp họ xử lý ngay. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play