Đường Ngạo Long ngây ra: “Đệ tử nòng cốt sao? Đấy là đệ tử có cấp bậc thế nào?”

Dù sao thì ông ta cũng là một người phàm nên chỉ mới nghe nói sơ về tình hình của giới Chân Tu chứ chưa hiểu nhiều.

Tuyết Vũ giải thích: “Cấp trên đệ tử chân truyền là đệ tử tỉnh anh, người tài trong lớp đệ tử tinh anh mới tính vào đệ tử nòng cốt. Nghe tên thôi cũng đoán được sau này ử nòng cốt sẽ trở thành thành viên nòng cốt của đại giáo, chẳng hạn như trưởng lão cố vấn, giáo chủ hay phó giáo chủ”.

Đương Ngạo Long rất bất ngờ, ông ta bất giác ngồi thẳng dậy, vội nói:

'Cậu Ngô, thật vinh hạnh quá”.

Ngô Bình cười, nói: “Tuyết Vũ là bạn gái của tôi, chuyện của cô ấy cũng là chuyện của tôi”.

Đường Ngạo Long và Chu Tỉnh nhìn vào mắt nhau, cả hai đều nhìn thấy được niềm vui từ ánh mắt của đối phương.

Ngô Bình: “Tuyết Vũ, từ từ nói chuyện với bố mẹ em đi. Anh qua bên kia ngồi”.

Cậu biết con người nhất thời rất khó tiếp nhận được bố mẹ thất lạc từ lâu, Tuyết Vũ cần thời gian làm quen.

Thế là cậu tránh sang một bên, lướt điện thoại xem tin tức.

Cậu vừa xem thì đã gặp trúng ngay một bài đăng có liên quan đến mình. Nội dung của bài đăng nói về việc cậu khởi xướng xây dựng trung tâm chữa trị cho bệnh nhỉ.

Hiện tại dưới trướng của Từ Thiện Đường ở Giang Nam có năm trung tâm điều trị, tổng cộng có hơn mười ngàn giường bệnh, mỗi tháng đều có thể chữa trị được. cho hơn mười ngàn bệnh nhân. Dự tính năm nay có thể trị được một trăm ba mươi ngàn bệnh nhân. Đương nhiên, Từ Thiện Đường cũng vì chuyện này mà đã bỏ ra số tiền rất lớn, dự tính tiên đầu tư năm nay lên đến một trăm hai mươi tỷ.

Nhưng cùng lúc đó cũng có người phê bình trung tâm điều trị bệnh nhi, nói rằng trung tâm từ chối tiếp nhận những người bệnh có hoàn cảnh khó khăn, khiến họ chết trong khách sạn.

Ngô Bình nhìn thấy bài viết đó thì chau mày, mặc dù giường bệnh ở trung tâm không đủ nhưng khi gặp trường. hợp bệnh nguy hiểm thì tại sao lại thấy chết không cứu chứ?

Cậu lại xem bài biết của một số người khác, có người bảo thật ra trung tâm nhi không phải miễn phí, muốn được điều trị ở đó thì phải trả trước một phần tiền điều trị, số tiền này ít nhất cũng ba bốn mươi ngàn, nhiều cũng đến mấy trăm ngàn.

Ngô Bình nhìn thấy mấy bài viết đó thì tức điên, mấy người này thật to gan.

Cậu lập tức kiểm tra trung tâm điều trị xảy ra sự cố và phát hiện trung tâm này nằm ở Hỏa Thành của Giang Nam.

Kinh tế ở Hỏa Thành không được phát triển nhưng lại rất đông dân, Hỏa Thành có tám huyện, hai quận và một thành phố với hơn ba ngàn hộ dân, là thành phố đông dân nhất Giang Nam. Sở dĩ trung tâm điều trị được đặt ở Hỏa Thành cũng là vì lý do này.

Ngô Bình nhắn tin cho Tuyết Vũ, sau đó biến mất khỏi chỗ ngồi, tiến thẳng đến Hỏa Thành.

Trung tâm điều trị bệnh nhỉ Hỏa Thành, Từ Thiện Đường Giang Nam, Hỏa Thành. 

Lúc này ở cổng trung tâm điều trị có rất nhiều phụ huynh dẫn theo con cái xếp hàng chờ.

Ngô Bình cố tình đi về phía đám đông, cậu nhìn thấy một bé gái, nửa khuôn mặt bên phải rất đáng yêu với đôi mắt lanh lợi. Nhưng nửa khuôn mặt bên trái lại có một khối u rất to, khiến nửa khuôn mặt của cô bé bị biến dạng hoàn toàn, trông có vẻ rất đáng sợ.

Bên cạnh cô bé có một người phụ nữ tiều tụy, tầm ba mươi tuổi, nhưng mặt mày buồn bã.

“Mẹ ơi, con đau quá!”. Cô bé khẽ nói, nửa bên mặt của cô bé sưng to nên nói không rõ chữ”.

Người phụ nữ ôm cô bé vào lòng: “Nhan Nhan ngoan, ở đây có bác sĩ giỏi nhất, nhất định ông ấy sẽ chữa khỏi cho Nhan Nhan. Nhan Nhan đáng yêu thế này, nhất định ông trời sẽ phù hộ cho con”.

Ngô Bình ngồi bên cạnh một lúc rồi hỏi: “Chị ơi, cháu bé bị bệnh gì thế?”

Người phụ nữ thở dài, nói: “Là u ác tính, phát triển rất nhanh. Bệnh viện ở địa phương chúng tôi không chữa được, chúng tôi chỉ đành đến đây thử vận may”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play