Nghe Trương Tỉnh nói thế, tâm trạng của mọi người đều không giống nhau. Lúc này những người không phục trước đó đều không khỏi nản chí, họ biết rất rõ, cho dù cố gắng thế nào thì cả đời này cũng không thể đạt đến trình độ giống Ngô Bình.

Phó viện trưởng Mộng San sắp xếp cho Mộ Dung Linh Âm một khu ở rất yên tĩnh, trong sân có rất nhiều hoa và cây, tỏa hương khắp nơi.

Phòng khách cũng cực kỳ thanh tao.

Mộ Dung Linh Âm vừa đến, một người giúp việc mười mấy tuổi vội bước đến pha trà tiếp đãi khách.

Hai người ngồi đó nói đến chuyện đan đạo, Mộ Dung Linh Âm được nhiều lợi, vài vấn đề mà ngay cả sư trưởng cũng không thể giải quyết được thì lúc này cũng được giải quyết rõ ràng. Hai người càng nói, Mộ Dung Linh Âm càng kính phục Ngô Bình.

Lúc này Mộng San đến, Mộ Dung Linh Âm cũng mời bà ta đến phòng khách.

Bà ta nói: “Thầy luyện đan Mộ Dung, tôi không gạt cô chứ nhỉ?”

Mộ Dung Linh Âm cười nói: “Cảm ơn phó viện trưởng, hôm nay tôi thu hoạch khá lớn”.

Ngô Bình sửng sốt hỏi: “Phó viện trưởng, chẳng lẽ thầy luyện đan Mộ Dung đến đây có liên quan đến tôi à?” 

 Mộng San không phủ nhận: “Nếu không nhắc đến đan đạo của cậu một chút thì e là thầy luyện đan Mộ

Dung sẽ không đến đây dạy mất”.

Trước đó chuyện Ngô Bình luyện đan đã được mấy người Trương Tỉnh truyền ra ngoài, dĩ nhiên Mộng San cũng biết, bà ta bèn lấy cớ đó mời Mộ Dung Linh Âm đến. Mộ Dung Linh Âm nghe có một người cùng tuổi có kỹ năng luyện đan cao siêu như vậy, dĩ nhiên là muốn đến học hỏi. Nhưng bây giờ bà ta đã nhờ Ngô Bình chỉ dạy với vai trò là học sinh.

“Trình độ đan đạo của thầy luyện đan Ngô còn cao gấp mười lần những gì phó viện trưởng nói, Linh Âm kính phục”.

Ngô Bình: “Quá khen rồi”.

Nói chuyện qua lại vài câu, Mộng San nói đến vấn đề chính: “Ngô Bình, tôi nghe nói hoàng hậu phái người mời cậu nhưng cậu từ chối à?”

Ngô Bình “vâng” một tiếng: “Trước đó tôi xảy ra mâu thuẫn với người của hoàng hậu, hoàng hậu tìm tôi chắc là vì chuyện lần trước “.

Mộng San: “Vị hoàng hậu này không đơn giản, có tầm ảnh hưởng cực kỳ lớn trong hoàng triều. Nếu không cần thiết, tôi nghĩ đừng trở mặt với bà ta”.

Ngô Bình: “Tôi không gặp bà ta, dĩ nhiên cũng sẽ không có mâu thuẫn gì”. 

Ba người nói chuyện một hồi, thấy sắp đến trưa, Mộng San đề nghị đến chỗ bà ta ăn cơm, bà ta tự mình xuống bếp. Tất nhiên Ngô Bình và Mộ Dung Linh Âm đều đồng ý, ba người cùng đến Kim Đỉnh Các của Mộng San.

Mộng San đi vào phòng bếp, Ngô Bình và Mộ Dung Linh Âm ở phòng khách nói chuyện.

Lúc sắp ăn cơm, Trương Tỉnh vội vàng chạy đến, đứng ngoài cửa gọi: “Sư huynh Ngô”.

Ngô Bình bước ra nhìn nói: “Có chuyện gì mà hoảng hốt thế?”

Trương Tỉnh nói: “Sư huynh, có một người tên là Lâm Kiếm Phong đến tìm”.

Ngô Bình thầm nghĩ Lâm Kiếm Phong là con của Lâm Tướng, anh ta đến chẳng lẽ có liên quan đến hoàng hậu?

Ngẫm nghĩ một hồi, cậu nói: “Dẫn anh ta đến chỗ cậu đi”.

“Ừ", Ngô Bình vừa đến chỗ của Trương Tỉnh đã nhìn thấy

Lâm Kiếm Phong đứng trong sân. Thấy cậu đến, anh ta cười n âu Ngô”.

Ngô Bình cười nói: “Cậu Lâm, sao lại chạy đến học viện Hoàng gia tìm tôi vậy? Lẽ nào có việc gì gấp à?” 

Lâm Kiếm Phong bước đến, khẽ thở dài: “Cách đây không lâu, bố tôi đến tìm tôi hỏi tôi có thể khuyên cậu Ngô không”.

Ngô Bình bình tĩnh nói: “Khuyên tôi gì cơ?”

Lâm Kiếm Phong nói âu Ngô, dù sao hoàng hậu cũng là hoàng hậu, mặc dù cậu xuất thân từ đại giáo nhưng bây giờ lại muốn sống trong thế tục. Tôi nghĩ không cần thiết phải gây mâu thuẫn với hoàng hậu”.

Ngô Bình nói: “Cậu Lâm mong tôi đến hoàng cung à?

Lâm Kiếm Phong cười nói: “Đương nhiên là không phải. Cậu Ngô xuất thân cao quý, ý của hoàng hậu là nhờ nhà họ Lâm ra mặt gặp cậu Ngô, không biết cậu Ngô có chịu nể mặt tôi không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play