Mộ Dung Linh Âm chưởng nhẹ, nắp lò đan bật ra, bốn viên đan dược từ bên trong bay ra, mỗi viên đều toát ra chính khí ngút ngàn, cảm giác ấm áp tràn vào tim tất cả mọi người ở hội trường.

Mộ Dung Linh Âm đưa tay thu số đan dược đó vào lòng bàn tay mình, chúng tỏa ra ánh sáng rực rỡ cùng hương thơm ngào ngạt.

Ngô Bình liếc qua rồi cười, nói: “Chúc mừng, là đan dược thượng phẩm”.

Mặc dù cậu đứng bên cạnh chỉ dẫn cả quá trình nhưng phần lớn mọi chuyện là do Mộ Dung Linh Âm thực hiện, bây giờ luyện được đan dược thượng phẩm thì đã là một kết quả rất tốt.

Mộ Dung Linh Âm rất vô cùng khâm phục, cảm thán: “Thầy luyện đan Ngô, kỹ thuật đan đạo của cậu trên cả tôi, thật khiến người khác kính phục”.

Ngô Bình cười, nói: “Cô quá khen rồi, lò đan này chủ yếu vẫn là do cô Mộ Dung luyện, tôi chỉ ở bên cạnh giúp một tay thôi”. 

Mộ Dung Linh Âm cười, không nói thêm nữa, chỉ nói: “Cậu Ngô vất vả rồi, hãy nghỉ ngơi trước đã”.

Ngô Bình gật đầu, quay về chỗ ngồi của mình.

Trương Tỉnh và Điền Mỹ Mỹ liền đưa ngón tay cái lên, họ lại cảm thấy kính phục và ngưỡng mộ Ngô Bình hơn nữa.

Lúc Ngô Bình lên lớp, bên ngoài giảng đường bỗng có tiếng bước chân đều răm rắp truyền vào, một nhóm thị vệ hoàng cung mặc áo giáp bước vào, đứng hai bên. Một người đàn ông mặc áo quan màu đỏ đi phía sau bước đến, nhìn quanh rồi nhìn Ngô Bình, hỏi: Bình sao?”

Ngô Bình nói: “Là tôi, anh là ai?”

Người đó cười, nói: “Tôi là đề đốc Long Môn của triều đình, nhận lệnh của hoàng hậu đến để mời cậu Ngô vào cung”.

Long Môn là Đông Môn của hoàng cung, còn được gọi là Thanh Long Môn. Trưởng quan phụ trách an toàn của Đông Môn gọi là đề đốc Đông Môn, dưới trướng của họ có ba doanh, phụ trách trị an và tuần tra trong và ngoài thành.

Ngô Bình nhớ đến vị chỉ huy sứ trước đây, xem ra anh ta đã chuyển lời của cậu với hoàng hậu. Cậu biết, giờ cậu không chỉ đại diện cho bản thân mà còn đại diện cho Thái Hoàng giáo. Với thân phận là đệ tử nòng cốt của Thái Hoàng giáo, địa vị của cậu không thua kém hoàng hậu, vì vậy đương nhiên không cần phải khách sáo với anh ta.

Những người trong lớp trước đó không phục Ngô. Bình đến giờ đến thấy vui thầm, trong lòng nghĩ chắc tên nhóc con này đã đắc tội với nhân vật lớn nào đó nên mới bị đưa vào hoàng cung, mong cho cậu đi luôn khỏi về nữa.

“Muốn tôi vào cung? Là hoàng hậu nói vậy sao?”, Ngô Bình hạ giọng nói với vẻ mặt lạnh lùng.

Vị đề đốc Long Môn đó giật mình, trước khi đến đây hoàng hậu đã dặn người trước mặt anh ta đây không dễ dây vào, bảo anh ta đừng chọc đối phương nổi giận. Thế là anh ta liền nói: “Hoàng hậu nương nương mời các hạ vào cung gặp mặt".

“Tôi đang học, không có thời gian đi, về nói với hoàng hậu của các anh, bà ta muốn gặp tôi thì hãy đến học viện hoàng gia tìm tôi. Hơn nữa, tôi chỉ rảnh hôm nay thôi, nếu bà ta không đến thì ngày mai tôi không có thời gian gặp bà ta đâu”.

Các sinh viên nghe Ngô Bình nói thế thì đầu ngây ra, sao cậu lại dám nói chuyện kiểu đó, bảo hoàng hậu đến tìm cậu? Hơn nữa còn quy định thời gian.

Đề đốc Long Môn im lặng một lúc rồi trả lời bằng giọng cung kính: “Cậu Ngô, dù sao địa vị của hoàng hậu cũng tôn quý, không tiện ra ngoài, cậu Ngô xem có thể chịu thiệt thòi chút, theo hạ quan vào cung một chuyến không?” 

“Không có thời gian”. Ngô Bình khó chịu trả lời: “Chỗ này là giảng đường, các anh hãy đi ngay đi”.

Đề đốc Long Môn suy nghĩ một lúc rồi chắp tay, nói với Ngô Bình: “Vậy hạ quan không làm phiền công tử nữa”.

Sau khi nhóm người đó rời đi, Mộ Dung Linh Âm tiếp tục tiết học của cô ta cho đến khi hết tiết.

Sau tiết học, Mộ Dung Linh Âm đi thẳng về phía Ngô Bình, nói: “Cậu Ngô có thời gian đến chỗ tôi nói chuyện không?”

Ngô Bình biết cô ta muốn hỏi thêm về một số kiến thức đan đạo, hiếm khi gặp được người chung ngành nên cậu đã vui vẻ đồng ý.

Mọi người thấy hai người họ cười cười nói nói, kề vai ra khỏi giảng đường thì đều rất bất ngờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play