“Đúng vậy, tôi nhất định sẽ khuyên răn”. Anh ta vội nói.

Từ sớm Âm Ngọc Quỳnh đã ngây ra, cô ta nghĩ hết mọi cách để được gả cho vị đệ tử tinh anh này là vì muốn anh ta trút giận thay cho nhà họ Âm, nhưng có thế nào cô †a cũng không ngờ được vị trí của Ngô Bình không phải là vị trí mà Bạch Kinh Vũ có thể với tới. Lúc. này cô ta không những không thể trút giận thay cho. người nhà mà ngược lại còn phải trả giá rất đắt, mắt cô †a tối sâm, cô ta ngất lịm đi.

Bạch Kinh Vũ không dám nói thêm, chỉ bế Âm Ngọc. Quỳnh lên và nhanh chóng rời khỏi nhà họ Cổ.

Sau khi Bạch Kinh Vũ rời đi, Cổ Linh Đàm vội nói: “Ngô công tử, lần này thật sự rất cảm ơn công tử”.

Ngô Bình: “Chuyện nhỏ mà. Nếu sau này có chuyện tương tự xảy ra thì cứ nói tên của tôi ra”.

Cổ Linh Đàm vui mừng, cảm ơn rối rít. Sau đó, Ngô Bình được Cổ Kiếm Nam mời vào nhà, cười, nói: “Ngô công tử, nhà họ Âm sẽ ngoan ngoãn giao hết sản nghiệp ra và rời khỏi thành phố sao?”

Ngô Bình nói: “Nếu Bạch Kinh Vũ không điên thì nhất định anh ta sẽ ép nhà họ Âm đồng ý”.

Cổ Thanh Liên: “Nhưng ngộ nhỡ anh ta bỏ trốn thì sao?” 

Ngô Bình lắc đầu: “Anh ta sẽ không trốn đâu, tôi biết thân phận của anh ta, anh ta cũng biết thân phận của tôi”.

Cổ Kiếm Nam: “Sau này nhà họ Cổ có công tử làm chỗ dựa thì những kẻ gây rối sẽ không còn dám có ý đồ với chúng tôi nữa”.

Ngô Bình: “Căn cơ của nhà họ Gổ ở thế tục, có thể từ từ bồi dưỡng nhân tài”.

Cổ Kiếm Nam thở dài: “Bồi dưỡng nhân tài khó lắm, bao nhiêu năm rồi mà nhà họ Cổ cũng không có được mấy người cho ra hồn, chỉ có Thanh Liên là tạm được thôi”.

Ngô Bình nghĩ đến việc kính Lăng Thiên trong tay mình có nguồn gốc ở chỗ này thì suy nghĩ một lúc rồi nói: “Một gia tộc chỉ cần có được hai nhân vật nổi trội thì gia tộc đó sẽ có thể mạnh lên. Thế này đi, tôi tặng bác hai viên Thiên Kiêu Đan, dùng loại đan dược này có thể bồi dưỡng được một nhân tài ở thế tục. Đương nhiên, sau cùng người đó có thể trưởng thành không thì phải xem vận may và tạo hóa của người đó”.

Cổ Kiếm Nam vừa bất ngờ vừa vui mừng: “Thiên Kiêu Đan?”

Ngô Bình gật đầu: “Đan dược này rất nổi tiếng, nhưng lại có rất ít thầy luyện đan có thể luyện được nó. Dù cho có đi nữa thì phẩm chất đan luyện được cũng rất bình thường”. 

 Trước đây lúc Từ Quảng Hạ đến đã tiện thể giao số đan dược mình tìm được cho cậu. Ngô Bình đã nói cho anh ta biết chỉ cần tìm đủ dược liệu thì sẽ luyện Thiên Kiên Đan cho anh ta. Đồng thời cậu cũng hứa với Lâm Kiếm Phong sẽ tặng anh ta một viên Thiên Kiêu Đan. Lần này cậu vừa hay luyện được mấy mẻ nên đã tặng chúng cho ba người họ.

Lúc này, Liễu My đang đợi bên ngoài cũng vào nhà.

Cổ Thanh Liên nhìn thấy cô gái xinh đẹp này thì có cảm giác bị đe dọa, hỏi: “Em trai, đây là?”

Ngô Bình nói: “Liễu My, một người bạn mới quen.

 Liễu My, đây là Cổ Thanh Liên...”

“Tôi là bạn gái của Ngô Bình”. Ngô Bình vẫn chưa  giới thiệu hết thì Cổ Thanh Liên đã nói giúp cậu.

Ngô Bình không phủ nhận, Liễu My cũng không nghĩ gì, chỉ là bạn gái thôi mà, có gì hay đâu, dù sao thì bạn gái cũng có thể đổi mà.

“Chào chị Cổ”. Cô ta chỉ cười. Ngô Bình có thể cảm nhận được hai cô gái đang thầm khích nhau, cậu liền nói: “Tôi vào luyện vài lò đan dược, hai người nói chuyện đi”.

Cậu tự nhốt mình trong phòng, để hai cô gái ở lại bên ngoài.

Hai người họ im lặng một lúc thì Cổ Thanh Liên nói: 

“Cô Liễu là thánh nữ của Đại Diễn giáo sao?” Cổ Thanh Liên có nghe sơ về thân phận của Liễu My. Liễu My buồn bã đáp: “Đúng vậy”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play